Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị 2

Chương 1563. Lát nữa đừng có đánh người

“Tiểu muội chân dài, chúng ta cá cược đi, sau một tuần cô có thể đến luận võ với vợ Tiểu Y Y bất cứ lúc nào, chỉ cần cô thắng, cô muốn ta làm gì cũng được.” Hạ Thiên cười hì hì nói: “Nếu cô thua, cô sẽ làm vợ bé của ta… à không, ta đã tìm được vợ rồi, cô làm nha hoàn của ta đi.”

“Đừng đánh cược với hắn.” A Cửu lập tức nói chuyện, thật là một trò đùa, trận đánh cuộc đó nhất định sẽ thua.

“Cửu nha đầu, ngươi không muốn có nha hoàn tranh với ngươi sao?” Hạ Thiên cười hì hì: “Vậy được rồi, để ta đổi cược, nếu Tiểu muội chân dài cô thua cuộc, từ nay về sau, cô sẽ làm nha hoàn cho Cửu nha đầu, ừm, tức là làm nha hoàn của nha hoàn.”

Nói đến đây, Hạ Thiên lại cười rạng rỡ với A Cửu: “Cửu nha đầu, ngươi thấy ta tốt với ngươi không? Một nha hoàn như ngươi mà suốt ngày nghĩ tới chuyện gϊếŧ ta, ta đối xử tốt với ngươi như vậy là tốt lắm rồi.”

“Hạ Thiên, ngươi là tên lưu manh đáng chết, ngươi muốn coi thường người khác đến vậy hả?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ rất tức giận, tên này là loại người gì chứ, trước tiên bảo nàng làm vợ bé, sau đó lập tức lại giáng xuống làm nha hoàn, nhưng chỉ trong vòng một phút, nàng lại tiếp tục bị giáng xuống làm nha hoàn của nha hoàn, hắn chà đạp người khác đến như thế này sao?

Ninh Nhuỵ Nhuỵ không phải người thường, là thần thoại của giới thể thao, không thể đếm xuể những người đàn ông đuổi theo nàng!

“Tiểu muội chân dài, ta đã rất coi trọng cô rồi.” Hạ Thiên có chút kỳ lạ nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Người bình thường ta còn không thèm nói chuyện với họ, nếu không phải đôi chân dài của cô, ta cũng không muốn để cô làm vợ.”

Ninh Nhụy Nhụy đột nhiên nổi giận, nhưng sau đó nàng phát hiện mình không thể phản bác, đối với tên lưu manh đó mà nói, nếu thật sự để mắt tới nàng, ai bảo vợ của tên lưu manh này đều là nữ cường nhân siêu cấp chứ.

Ngay cả Cửu tỷ, nhân vật như tiên nữ, cũng chỉ là một nha hoàn, quả thực là sỉ nhục người khác!

“Tóm lại, ta sẽ không làm vợ bé của ngươi, ta nhất định sẽ tự trở thành người tu tiên chân chính!” Ninh Nhụy Nhụy trừng Hạ Thiên, sau đó nhìn A Cửu: “Cửu tỷ, chi bằng chúng ta trở về đi, có lẽ ông nội đang tìm ta… à quên mất, điện thoại của ta đã tắt máy rồi!”

Trước đó vì nàng đang ngồi thiền, Hạ Thiên bảo nàng và Lam Y Nhân tắt điện thoại đi vì lúc đó họ không thể bị phân tâm, nhưng dường như Hạ Thiên không tắt điện thoại của bản thân.

Nói tóm lại, bây giờ Ninh Nhụy Nhụy mới nhớ ra việc kia và mở máy lên, sau đó nàng phát hiện, ông nội thực sự đã gọi cho nàng.

“Ông nội, ta đây…” Ninh Nhụy Nhụy nhanh chóng gọi lại: “Ta ổn... vâng, vâng ạ, ta sẽ quay về ngay.”

Cúp điện thoại, Ninh Nhụy Nhụy nhìn A Cửu: “Cửu tỷ, ta phải về trước, ngươi có muốn đi cùng ta không?”

“Được rồi, ta đưa ngươi về trước.” A Cửu gật đầu, sau đó vươn tay bắt lấy Ninh Nhụy Nhụy, nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

Cũng may Lam Y Nhân không ngạc nhiên về việc này, bây giờ nàng cũng mở điện thoại di động lên, khi mở lên, nàng chợt nhận ra mình có cuộc gọi nhỡ của em trai nàng, Lam Tuấn Phong gọi đến.

Lam Y Nhân bấm máy gọi lại, nhưng lần này không có ai trả lời, điều này khiến Lam Y Nhân cảm thấy có gì đó không ổn, sau khi suy nghĩ lại, nàng lại gọi điện đến nhà họ Lam.

“Ta là Lam Y Nhân… cái gì? Được, ta hiểu rồi.” Lam Y Nhân cúp điện thoại, sắc mặt sa sầm.

“Vợ Tiểu Y Y, em trai của nàng quá vô dụng, tại sao lại bị bắt vậy?” Hạ Thiên ở bên cạnh thuận miệng nói một câu: “Ta nghĩ nàng không cần phải lo lắng cho hắn nữa, ta sẽ giúp nàng luyện công, nếu không tốc độ tu luyện của nàng sẽ chậm lắm.”

“Hạ Thiên, Tiểu Phong đúng là không có năng lực, nhưng hắn không xấu, hơn nữa hắn cũng là em trai duy nhất của ta, trong toàn bộ nhà họ Lam, hắn là người duy nhất thật sự quan tâm tới ta.” Lam Y Nhân dùng đôi mắt đẹp nhìn Hạ Thiên, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Bố mẹ ta đã mất từ lâu, Tiểu Phong có thể nói là người thân thực sự duy nhất của ta, cho nên ta phải giúp hắn.”

Lam Y Nhân ngừng một chút, lại nói: “Tiểu Phong đã bị bắt đến đồn cảnh sát, ta vẫn không biết chính xác lý do tại sao, cho nên ta phải đến đồn cảnh sát trước.”

“Ồ, vậy ta sẽ đi với nàng.” Hạ Thiên tiếp lời: “Vợ Tiểu Y Y, chúng ta mau cứu đứa em trai vô dụng của nàng ra khỏi đồn cảnh sát, rồi nàng phải phối hợp luyện công với ta.”

“Cái này, Hạ Thiên, ta biết thân phận của anh phi thường, nhưng ta không phải anh, thật ra ta cũng mong anh có thể giúp đỡ, nhưng vẫn mong anh một lát nữa đừng nói gì, càng đừng làm gì, chờ cho đến khi ta làm rõ mọi thứ trước rồi lại nói.” Lam Y Nhân thực sự hy vọng Hạ Thiên có thể giúp, nhưng nàng sợ Hạ Thiên gây trở ngại chứ không giúp được gì, nhỡ chạy đến đồn cảnh sát thấy người là đánh thì thực sự sẽ rất rắc rối.

“Vợ Tiểu Y Y, nàng yên tâm, ta sẽ không đánh người.” Hạ Thiên cười hì hì.

Nghe vậy Lam Y Nhân càng lo lắng hơn, tuy nhiên nàng không có cách gì hết, nàng không thể ngăn cản Hạ Thiên đi được, bởi vì Hạ Thiên không nghe lời nàng cho lắm.

Một phút sau, Hạ Thiên lại ôm Lam Y Nhân nhảy ra khỏi khách sạn, còn làm cho một người qua đường kinh hô lên, tuy nhiên người qua đường đã sớm cảm thấy mình vừa hoa mắt, dù sao dưới lầu cũng không có người chết.