Boss Quỷ Thoại Đầu Tiên

Chương 64: Sơn Vương Điền Nam

Khi bị kéo khỏi xe gỗ, thanh niên tóc bạc tưởng chừng như bị thương nặng không có sức lực đột ngột xoay chuyển đao Hộ Tát trong tay, cứa những khối thịt thối rữa đen ngòm đang trào ra.

【Chúc mừng người chơi may mắn “Cống phẩm máu” thu thập thành công một mẫu nguồn ô nhiễm quỷ dị bất thường, hương hỏa +1000!】

Âm thanh thông báo điện tử máy móc của hệ thống đột nhiên vang lên.

Những sợi thịt đen ngòm dính nrương rớt xuống từ đao Hộ Tát trong tay Vệ Ách, giống như một loại nhựa đường đun sôi. Mà trong âm thanh thông báo của hệ thống, bảng điều khiển vốn đã nguy kịch của Vệ Ách lại một lần nữa chuyển sang màu đỏ nguy hiểm. Khối thịt thối rữa đen ngòm bị lấy đi một mẩu nhỏ, đột nhiên sôi sùng sục lên, một khối xúc tu như mủ cuộn trào ra từ trong thịt, lao về phía Vệ Ách cái tên tàn nhẫn không biết sống chết này, màn hình của phòng livestream đột nhiên rung lắc vặn vẹo một hồi.

Vệ Ách căn bản không để ý đến những dữ liệu nguy hiểm chuyển sang màu đỏ kia, mà nhanh chóng lấy ra một vật phẩm từ hệ thống. Giây tiếp theo, mẫu vật được lấy ra trên đao Hộ Tát của cậu rơi vào trạng thái tĩnh, xúc tu chảy mủ đã lao đến trước mặt. Quỷ vật lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái, cánh tay siết chặt eo cậu lại.

Không đối đầu trực diện với thứ trong rương đá, quỷ vật mặc hỉ phục mang theo Vệ Ách trực tiếp lùi ra sau mấy bước.

Ngón tay của chủ thần nhanh chóng bóp cổ tay của Vệ Ách, nhưng cổ tay Vệ Ách xoay một cái, mẫu vật ô nhiễm quái dị đã biến mất khỏi đao Hộ Tát. Mũi đao chém về phía lòng bàn tay của quỷ vật —— thời gian đếm ngược "vùng đất phước lành" của Huyết Chân Thập Tam Nguyên Quân kết thúc vào khoảnh khắc này. Những đốm sáng xanh vàng từ trên người "tân nương" tóc bạc tán ra.

Ánh sáng vụn vặt như đom đóm làm mờ hai bóng người cùng mặc hỉ phục.

Người khác không thấy được sự tính toán trong crương nhoáng của hai "người", chỉ thấy ánh sáng xanh vàng và hỉ bào đỏ thẫm, một tóc bạc một tóc đen, hai bóng dáng diễm lệ như một đôi tình nhân trong rừng rậm âm u.

Trong bóng tối, con ngươi của Vệ Ách lạnh lẽo khác thường.

Cậu không hề kinh ngạc trước sự ra tay của chủ thần. Việc ra tay "cứu giúp" và đột ngột động thủ của chủ thần đều nằm trong dự liệu của cậu, bởi vì —— chủ thần căn bản là bị cậu ép buộc ra tay. Khi đến gần chiếc xe ngựa đen như mực, hệ thống đồng thời đưa ra cảnh báo rời đi, cũng đồng thời đưa ra một nhiệm vụ quỷ dị khác:

【Nhiệm vụ đặc biệt của “Quan Thẩm Tử”】

【Thu thập mẫu vật nguồn ô nhiễm quỷ dị bất thường của “Phó bản Điền Nam”: 0/1】

【Phần thưởng nhiệm vụ: Chưa biết】

【—— Đây là một nhiệm vụ đến từ U Minh Phong Đô. Nhiệm vụ này không được tiết lộ, không được ghi chép, người chơi có thể tự do lựa chọn có hoàn thành hay không!】

【Gợi ý: Bạn có thể chọn từ bỏ, nhưng bạn sẽ không muốn biết hậu quả của việc tiết lộ đâu!】

Nhiệm vụ đặc biệt xuất hiện này, hoàn toàn khác với các nhiệm vụ khác mà hệ thống thường đưa ra, bảng điều khiển xanh lục như ma trơi trực tiếp xuất hiện trước mắt Vệ Ách - "Quan Thẩm Tử" sơ cấp này. Không có âm thanh thông báo nhiệm vụ, không có phần thưởng nhiệm vụ cụ thể. Ngay cả bản thân nhiệm vụ cũng yêu cầu người chơi giữ bí mật.

Nhưng Vệ Ách có một trực giác nhạy bén và mạnh mẽ ——

Tất cả các nhiệm vụ liên quan đến "U Minh Phong Đô" đều phải hoàn thành, hoàn thành bằng bất cứ giá nào.

Trực giác này xuất hiện không hề có lý do, nhưng Vệ Ách luôn luôn có sự tin tưởng đối với trực giác của mình. Không có trực giác này, cậu đã sớm chết trong không gian vô hạn rồi.

Bảng điều khiển lóe lên, phòng livestream vẫn còn căng thẳng, Vệ Ách đã dùng hết sức đẩy rương đá xám trắng ra.

Ngay khi rương đá vừa mở ra, những khối thịt đen ngòm lập tức tràn ra. Dù Vệ Ách né tránh nhanh, nhưng dữ liệu trên bảng điều khiển vẫn dao động dữ dội như thị trường chứng khoán sụp đổ —— nhiệm vụ đặc biệt của "Quan Thẩm Tử" này, căn bản không phải là nhiệm vụ mà người chơi bình thường có thể làm được: những khối thịt mà đoàn ngựa thồ hộ tống này, tuyệt đối thừa sức tiêu diệt tất cả mọi người trong doanh trại.

Ít nhất, với tình huống hiện tại của Vệ Ách, muốn lấy được mẫu vật, lại sống sót rời khỏi vòng vây của những khối thịt, căn bản là không thể.

Vệ Ách không hề do dự lảo đảo quỳ xuống.

Mặc kệ bản thân trượt về phía khối thịt thối rữa màu đen dưới tác động tiêu cực đáng sợ của nguồn ô nhiễm quỷ dị.

Đạo cụ, vũ khí, năng lực đặc biệt trước đây của cậu đã sớm tan tành trong vụ nổ không gian rồi. Lúc này, cậu ngoại trừ "thân thủ" thứ có thể mang theo đến bất cứ đâu sau khi học được, thì không còn gì. Một bảng trắng vừa có vết thương vừa có buff tiêu cực, muốn hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt của "Quan Thẩm Tử", chỉ có một con đường duy nhất là tính kế đến chủ thần.

Đã ở trong không gian vô hạn ba năm, Vệ Ách còn hiểu rõ hơn ai hết thái độ của chủ thần đối với những con mồi được nuôi nhốt trong trường săn bắn của hắn

Chưa kể, chủ thần còn chưa tìm ra cách vượt qua phong ấn để cắn trả gϊếŧ cậu.

Chỉ riêng sự ngạo mạn và thái độ cao cao tại thượng của chủ thần, thái độ "Ta có thể tùy ý nghiền nát, nhưng bọn hạ đẳng không được tùy tiện kɧıêυ ҡɧí©ɧ" đối với thức ăn được nuôi nhốt, cũng sẽ không cho phép thứ khác —— đặc biệt là thứ mà hắn khinh miệt —— cướp thức ăn khỏi răng nanh của hắn. Ngay cả một va chạm nhẹ cũng khó lòng dung thứ.

Giống như... món bít tết thượng hạng bị ruồi đậu qua, bạn còn có thể ăn được không?

Cho dù biết cậu có thể cố ý, chủ thần cũng buộc phải ra tay.

Ngón tay của thần lang mặc hỉ bào đặt trên vai, bị quỷ vật kéo đi về phía sau, không ai thấy được vẻ mặt của Vệ Ách vừa lạnh lẽo vừa hả hê.

Dựa vào tính kế kẻ thù để hoàn thành nhiệm vụ, có tủi nhục không, có nực cười không? Nhưng như vậy thì sao, cậu chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, nắm bắt được cơ hội xoay chuyển —— chiều cao đưa chiều thấp vào trường săn, có hỏi ý kiến của sinh vật chiều thấp không? Quỷ quái phục hồi, quỷ thoại tạo ra phó bản ép buộc người chơi ghép đôi, có hỏi ý kiến của người chơi không?

Nếu cậu đã là kiến cỏ, thì phải chuẩn bị tâm lý không tiếc bất cứ giá nào, không từ thủ đoạn để lợi dụng tất cả những gì có thể lợi dụng.

Bắt đầu từ lúc bỗng dưng bị rút vào không gian vô hạn khi còn là sinh viên nghiên cứu năm hai, từ một sinh viên nghiên cứu bình thường từ chiều thấp bị khinh miệt, cuối cùng thành kẻ phản bội chạy trốn trở về trái đất, Vệ Ách đã sớm học được đạo lý này.

Cậu phải sống sót trước, mới có thể nghĩ đến những thứ mình muốn.

Cho dù là hận thù, hay là về nhà.

Giờ đây cùng với việc sống sót, du͙© vọиɠ trả thù cũng bùng cháy hừng hực —— Vệ Ách rất ít khi có du͙© vọиɠ trả thù mạnh mẽ đến như vậy.

Cậu muốn kẻ thống trị cao cao tại thượng ở chiều không gian cao hơn cũng phải nếm trải mùi vị bị khống chế.

——————

"Rầm" một tiếng trầm đυ.c.

Quỷ thần mặc hỉ bào ném Vệ Ách vào một thân cây trong rừng rậm.

Ngay từ khi ra tay, Thần đã biết Vệ Ách chắc chắn là cố ý. Nhưng trong hai người, Vệ Ách thực sự dám để mình bị những thứ bẩn thỉu kia nuốt chửng, còn chủ thần thì không thể chịu đựng được việc thức ăn bị thứ khác chạm vào —— cho dù Thần có cách, trước tiên để Vệ Ách bị cắn nuốt nếm chút đau khổ trước, rồi sau đó mới vớt cậu ra ra.

Nhưng thứ thấp kém như vậy, làm sao có thể chạm vào thức ăn của kẻ bề trên?

Lưng Vệ Ách đập vào thân cây thô ráp cứng rắn, ngón tay lạnh lẽo bóp nghẹt cổ họng của cậu.

Quỷ vật ra tay không hề nương tình, Vệ Ách lập tức nôn ra một ngụm máu lớn, cậu ho khan dữ dội, thờ ơ nhìn về phía quỷ vật ở ngay trước mắt.

"Thần lang quan" với khuôn mặt âm u trắng bệch được mái tóc dài đen nhánh tôn lên, lộ ra vẻ lạnh lẽo khác thường, cổ áo bào đỏ như máu thấm ra vẻ tanh tưởi trong bóng tối. Dáng vẻ hoàn toàn giận dữ đến cực điểm, cả người giống như một đóa sơn trà yêu diễm tan ra trong mực đặc, mà đó còn là loại hút máu ăn xương. Còn Vệ Ách dưới lòng bàn tay, chính là đối tượng mà hắn muốn nuốt chửng.

Bị trói buộc vào nhau, mấy lần bị ép buộc ra tay thì cơn giận dữ của Thần quá rõ ràng.

Tuy nhiên, mùi máu tanh tưởi của Thần càng nồng, khuôn mặt tái nhợt của Vệ Ách trong bóng tối, lại càng lộ ra một nụ cười quái dị.

"Thế nào?" Môi dính máu, tính mạng bị nắm trong tay, hàng mi Vệ Ách chậm rãi nhướng lên, cậu cười một cách lạnh lùng và khinh mạn,, "Nếm được mùi vị của con kiến chưa?"

"Ta không cần cung phụng ngươi, ngươi cũng phải đến cứu ta, thế nào? Dễ chịu không?"

Vệ Ách hơi nghiêng đầu. Đôi môi dính máu càng thêm nổi bật và đầy ác ý trong ánh lửa chập chờn:

"Bây giờ, ta muốn ngươi ra tay, ngươi liền phải ra tay."

"Ngoan thật đấy. Chó ngoan."

Cách xưng hô vừa như thở dài, vừa như đùa bỡn trượt ra từ đầu lưỡi của thanh niên, cậu nghiến chặt âm, trong mày trong mắt đều là ý cười bức người. Nụ cười đó, tràn ngập du͙© vọиɠ báo thù điên cuồng.

Tiếng cồng của đoàn ngựa thồ vang lên chói tai ở phía bên kia, lửa trại và cờ mặt thú của đoàn ngựa thồ họ Thốn ngăn cách Giải Nguyên Chân và những người khác với Vệ Ách. Ngọn gió quái dị ngưng đọng dưới bóng cây, thanh niên tóc bạc gầy yếu dựa vào thân cây, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết đau khổ của bản thân, khóe môi đầy vẻ châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Thần linh bị trói buộc sai khiến, thì còn là gì thần linh?

—— Còn không bằng cậu lúc mới bước chân vào không gian vô hạn, giãy giụa để sống sót.

Sự công kích của Vệ Ách không hề che giấu, những đốt ngón tay thon dài giận dữ của quỷ vật bóp trên cổ Vệ Ách in ra vết bầm tím.

Vệ Ách cười chế nhạo, nhưng 【sổ thẩm phán sinh tử】 trên bảng điều khiển hệ thống đã sáng lên, chỉ cần chủ thần đột phá phong tỏa của xiềng xích sẽ lập tức kích hoạt.

Tuy nhiên, chủ thần lạnh lùng nhìn thanh niên bên dưới một lúc. Trong bóng tối, vạt áo của thanh niên khẽ lóe lên một chút ánh sáng xanh vàng.

Những ngón tay đang bóp cổ cậu đột ngột buông ra. Vệ Ách khẽ ngước mắt lên.

Ngón tay của chủ thần trượt xuống theo cổ.

Di chuyển về phía trâm cài tóc xanh vàng trong ngực cậu.

Trâm cài tóc vừa mới được kích hoạt một lần đang ở trạng thái năng lượng ảm đạm, rõ ràng là không thể chống lại sự tấn công cùng cấp hoặc thậm chí là cấp cao hơn.

Sau khi nhận thấy mục tiêu của đối phương, ác ý trong mắt Vệ Ách lạnh đi, xét xử của "Ấn Địa Quan" trong bảng điều khiển hệ thống lập tức chuẩn bị kích hoạt. Tuy nhiên, ngay trước khoảnh khắc phán xét được kích hoạt, ngón tay của chủ thần đột nhiên dời đi, trở lại bên cổ cậu.

Cổ cậu bị từ từ xoa nắn hai cái.

Quỷ khí thấm vào từ đầu ngón tay của đối phương. Bên cổ Vệ Ách khẽ lạnh một chút, ở nơi cậu không nhìn thấy, những vết bầm tím nổi bật bị siết tan biến với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường —— nếu là con mồi, khi đặt lên đĩa bạc đương nhiên phải giữ được trạng thái tốt nhất.

Mà ngay khoảnh khắc vết bầm tím biến mất, một chữ máu màu đỏ thẫm đồng thời thấm vào.

“Một bài học nhỏ. Tốt nhất là ngươi có thể kiên trì.”

Dường như là sự trả thù ác ý, chữ máu từ đầu ngón tay của quỷ vật thấm vào cổ Vệ Ách, một luồng nhiệt kỳ lạ nhưng nhỏ bé cũng theo đó chảy vào.

Không đợi Vệ Ách làm rõ luồng nhiệt đó là gì, một tay quỷ vật đã nắm chặt cổ tay phải của cậu, với hình tượng “thần lang quan” cúi người, mũi chạm mũi, âm thanh lạnh lẽo từ kẽ răng chỉ có hai người bọn họ nghe thấy: "... Một trăm ngày, nhất định sẽ gϊếŧ ngươi."

Lời nói khó hiểu vừa dứt, thần lang mặc hỉ bào đột ngột biến mất. Giải Nguyên Chân và những người khác vòng qua đám thịt thối đen ngòm và đoàn ngựa, chạy về phía này.

Lúc này, lửa trại trong rừng bùng lên, những thứ chui ra từ sáu mặt gương đồng, nó đã nổi điên sau khi chín phần mười cánh tay bị khối thịt thối rữa từ rương đá nuốt chửng, nửa trên "cánh tay" cố sức xé toạc, tất cả những cánh tay trắng toát nửa thực nửa ảo từ cuối cánh tay bị xé rách, sau đó toàn bộ “cánh tay” đột nhiên nhẹ đi, rút về phía trong sáu mặt gương đồng.

Trên bề mặt gương đồng rỉ ra những vệt máu đen, chúng bắt đầu tự khép lại với tốc độ quỷ dị.

Ở giữa rừng, trên bề mặt khối thịt thối rữa sôi trào nó đang cắn nuốt cả một đám cánh tay trắng như tuyết quá khổ, những nốt sần như dầu sôi sôi sùng sục càng thêm dữ dội, còn ngọ nguậy ra từng đường gân mục nát, rỉ nước xuống.

Khối thịt tràn ra bốn phía, cảm giác nguy hiểm đáng sợ giáng xuống đầu mọi người.

May mà, đoàn ngựa thồ họ Thốn tuy cũng không dám tiến lên đối phó với những khối thịt thối rữa màu đen kia, nhưng thủ lĩnh của bọn họ đã dám để Vệ Ách mở rương đá ra, quả thật có một vài hậu chiêu của mình ——

Cùng với dấu chân "ngựa" từng vòng từng vòng trong rừng, nắp rương đá bị Vệ Ách đẩy ra rơi xuống đất trước đó tự động nâng lên, từng chút một nghiêng đi, đậy về phía rương. Cùng với việc nắp rương dần dần khép lại, những khối thịt tràn ra từ trong rương, từng chút một bị kéo trở lại trong rương.

Khối thịt thối rữa màu đen rõ ràng không muốn cứ như vậy mà trở lại trong rương, tiếng nuốt ừng ực không dứt bên tai, mọi thứ trong cả khoảng đất trống, bất kể là thi thể hay quỷ quái, hàng hóa đều bị nó cuốn vào trong đó.

Tuy nhiên, khi cánh tay trắng xóa rụt về gương đồng, sáu mặt gương đồng trên người quỷ lừa la "rắc" một tiếng phục hồi như cũ.

Trong khoảnh khắc nó phục hồi, một luồng ánh sáng xanh vàng, từ trong gương bay ra, rơi xuống bề mặt khối thịt thối rữa đang sôi trào.

Khối thịt lập tức như nhũn ra, đột nhiên ngừng lại.

Nhờ có luồng ánh sáng này, người chỉ huy hét lớn một tiếng, tất cả đàn ông đoàn ngựa thồ, đồng thời cắm cờ mặt thú trong tay xuống đất.

—— "Rắc"!

Nắp rương đá màu xám trắng đột ngột đóng sập xuống, tất cả những khối thịt thối rữa đầy mủ lập tức biến mất.

Những người đàn ông của đoàn ngựa thồ và lừa la trong rừng như thể đã đi đường núi mười ngày mười đêm đều kiệt sức ngã gục xuống đất. Tất cả những người nãy giờ căng thẳng theo dõi đều thở phào nhẹ nhõm, ngay cả Vệ Ách cũng hơi dựa người ra sau, vài giọt mồ hôi lăn xuống khuôn mặt tái nhợt.

Trần Trình giơ tay lên, vừa định chửi cái phó bản bốn sao chó má này.

Lời còn chưa thốt ra, mặt đất đã rung chuyển dữ dội.

Cơn gió dữ dội từ trong rừng rừng già vọt ra, người chơi và đoàn ngựa thồ kinh hãi ngẩng đầu lên. Chỉ thấy những bóng đen cuồn cuộn, từ đỉnh núi gần “hang ổ” rơi xuống —— những bóng đen khổng lồ đó, cái nào cái nấy to như xe ngựa, di chuyển với tốc độ cực nhanh, chỗ nó đi qua cây cối gãy đổ. Không đợi những người khác kịp phản ứng, sắc mặt Vệ Ách đã đột ngột thay đổi, gắng sức đứng dậy.

Xiềng xích loảng xoảng từ trong hai ống tay áo của cậu lóe ra, trong tiếng ầm ầm cuốn lấy đám người đoàn ngựa thồ ngã gục trên mặt đất, dùng hết sức kéo một cái —— thứ từ đỉnh núi lăn xuống, lao thẳng về phía bọn họ, căn bản không phải xe ngựa hay bóng đen gì.

Mà là những tảng đá lớn mỗi tảng đều nặng ngàn cân!