“Tiểu Trân, con ngủ chưa?” Chu Chính Đình ngồi xổm xuống bên cạnh sô pha, ghé sát vào khuôn mặt cô, nhìn chằm chằm nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi Tô Trân.
Câu trả lời duy nhất cho Chu Chính Đình là tiếng hô hấp ngủ say của Tô Trân.
Chu Chính Đình dùng hai tay bế cô từ trên ghế sô pha lên, đưa người vào phòng ngủ của mình, đặt Tô Trân lên tấm thảm kiểu Bắc Âu.
Trong lúc đó, điện thoại di động của Tô Trân rung lên, Chu Chính Đình nhìn hai chữ "ông xã" hiển thị trên màn hình, nhíu mày, bấm trả lời.
Trong ống nghe vang lên tiếng nam nữ lắc lư ồn ào ầm ĩ trong bể rượu, Chu Khởi Hiên đã uống say khướt, "Bà xã, hôm nay tôi không về đâu, các cô ấy... Ha ha... Các cô ấy đều không tin tôi là một người đàn ông tốt của nhà họ Chu, cô nhìn xem, tôi, chỉ cần tôi không về nhà, mỗi lần đều sẽ nhớ gọi điện thoại nói cho cô một tiếng… Hì hì, bảo bối, anh yêu em, ua ~”
Câu nói cuối cùng kia, cũng không biết là nói cho ai nghe.
Chu Chính Đình cầm điện thoại không nói lời nào, đầu dây bên kia cũng không phát hiện có gì bất thường, nhanh chóng ấn nút kết thúc cuộc điện thoại.
Cái tên nhóc hỗn láo này, rốt cuộc là giống mình ở điểm nào. Thực sự là được Vương Lệ Dĩnh cưng chiều đến hư hỏng rồi, cho rằng mình là con một trong gia đình là có thể vô pháp vô thiên, ngồi chờ kế thừa gia sản được à?
Chu Chính Đình khịt mũi khinh bỉ hừ một tiếng, ném điện thoại di động sang một bên. Sau đó, ông quỳ xuống bên cạnh người Tô Trân, dùng tất cả tứ chi trèo lên người Tô Trân.
Cơ thể của Tô Trân được bao phủ dưới cơ thể ông, tư thế của Chu Chính Đình giống như một con chó trung thành vậy. Hai cánh tay ông chống ở hai bên vai cô dần cong lại, cả người cũng chìm xuống...
Chu Chính Đình nằm bò quỳ xuống, cúi đầu hôn lên môi Tô Trân.
Đầu tiên ông đặt môi mình lên chóp mũi và môi cô một lần, sau đó thè lưỡi liếʍ ra, hai vào cánh môi mềm mại của cô.
Trong giấc ngủ, Tô Trân chủ động mở miệng tiếp nhận sự xâm nhập của ông, theo phản xạ có điều kiện, cô mυ'ŧ lấy lưỡi Chu Chính Đình vào trong, như thể Tô Trân đang nhấm nháp chút dư vị rượu vodka còn sót lại giữa môi hai người họ.
Hôn đủ rồi, Chu Chính Đình mới ngồi thẳng dậy, dùng tay đẩy quần áo của Tô Trân lên ngực, lộ ra một đôi bầu sữa ngực mềm mại nảy nở. Bầu ngực căng tròn được bao bọc trong chiếc áo ngực ren hồng, giống như một cặp bảo bối xinh đẹp.
Chu Chính Đình dùng hai tay đặt lên ngực của cô, ôm cả vải bọc trong áo ngực nhẹ nhàng xoa bóp bầu vυ' của Tô Trân.
"Ngực của Tiểu Trân nhà chúng ta thật xinh đẹp, để ba ba đưa ra, nhìn vào bên trong thử xem nào..."