Vẻ mặt vốn đã cười tủm tỉm của Hoàng Thông lại càng rạng rỡ hơn, ánh mắt ra hiệu cho người phụ nữ xinh đẹp ngồi bên kia Tống Huyên Hòa, nói: "Tống thiếu sảng khoái quá! Tiểu Liễu của chúng tôi cũng muốn kính Tống thiếu một ly, ngài đừng từ chối nhé."
Ánh mắt Tống Huyên Hòa lơ đãng lướt qua người phụ nữ đã đứng dậy, nhếch khóe miệng nói: "Liễu ảnh hậu xinh đẹp như vậy, sao tôi lại từ chối được chứ?"
Liễu Nhứ rất biết điều, ngón tay trắng nõn của cô ta cầm chiếc ly rượu trắng nhỏ xíu, đặt bên bờ môi đỏ mọng, cười nói: "Tống thiếu tuổi trẻ tài cao, tôi kính ngài một ly."
Uống xong rượu trong ly, Liễu Nhứ nhìn về phía Tống Huyên Hòa, cậu không nói gì cũng không có ý muốn kính lại, chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta, giữa hai hàng lông mày còn có thể thấy chút lạnh nhạt.
Tống Huyên Hòa không nói, Liễu Nhứ cũng không dám ngồi xuống, hơn nữa cô ta không biết mình có phải đã đắc tội vị tiểu thiếu gia này ở đâu không, nhất thời cũng không dám mở miệng.
Tình cảnh hai người dường như giằng co thế này, khiến bàn tiệc vốn còn náo nhiệt lập tức im lặng hẳn.
Tống Huyên Hòa đột nhiên cười, nghiêng đầu nói: "Tôi cứ cảm thấy đã gặp Liễu ảnh hậu ở đâu đó, vừa rồi nhất thời không nhớ ra, giờ thì nhớ ra rồi."
Mọi người trên bàn tiệc vừa mới thở phào một hơi, lại nghe Tống Huyên Hòa lười biếng nói: "Liễu ảnh hậu có phải đã cùng cha tôi đến Trình Quang không? Đó là khách sạn dưới tên tôi, hôm đó tình cờ đến kiểm tra, hình như đã thấy hai người."
Không khí vừa mới dịu đi, theo một câu nói của Tống Huyên Hòa lại lần nữa ngưng đọng.
Những người ngồi đây đều là người trong giới giải trí, một chút tin tức nhỏ trong giới tự nhiên đều biết rõ, nhưng chuyện của Liễu Nhứ và Tống Quốc Siêu (cha Tống Huyên Hòa), họ thật sự không biết.
Liễu Nhứ vừa mới nhận giải Ảnh hậu, chính là lúc cần ẩn mình chờ thời, đợi quay thêm một bộ phim hay nữa là có thể vụt sáng lên trời, tự nhiên sẽ không vào thời điểm mấu chốt này để người ta nắm được thóp hay gây ra scandal gì. Hơn nữa, lúc đó tin tức của Liễu Nhứ và Tống Quốc Siêu vừa mới manh nha đã bị nhà họ Tống ém xuống, một chút dấu hiệu cũng không lộ ra, bọn họ đương nhiên cũng sẽ không nghĩ đến những điều này.
Nhưng, họ cũng tin rằng, tiểu thiếu gia nhà họ Tống người ta sẽ không không có bằng chứng mà đến đây bôi nhọ một nữ minh tinh. Đừng nói cô ta chỉ vừa nhận được một giải Ảnh hậu có giá trị không quá cao, cho dù là diễn viên thực sự đoạt giải thưởng điện ảnh quốc tế, trước mặt những nhà tư bản này và những thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng, cũng chỉ là con hát mà thôi.
"Tống thiếu gia ngài đang nói gì vậy, tôi không rõ lắm..." Liễu Nhứ cố gắng trấn định tâm thần, trên mặt lộ ra nụ cười có chút hoang mang.
Cô ta và Tống Quốc Siêu ở bên nhau chưa quá hai tháng, công tác bảo mật trước nay làm rất tốt, đừng nói người khác không biết, ngay cả quản lý của cô ta cũng không biết. Tống Huyên Hòa xuất hiện ở đây, có lẽ là nghe được vài tin đồn thất thiệt nào đó, chắc chắn sẽ không có bằng chứng, cô ta tuyệt đối không thể tự loạn trận tuyến.
Vừa nhận giải Ảnh hậu mà bị lộ scandal hay tuyên bố yêu đương cũng không sao, nhưng một khi lộ ra tin tức cô ta làʍ t̠ìиɦ nhân, làm tiểu tam của người khác, thì tiền đồ của cô ta sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.
Tống Huyên Hòa cười cười, không hổ là nữ diễn viên vừa đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Diễn xuất của Liễu Nhứ quả thực không tệ, phản ứng cũng rất nhanh, là một người thông minh.
Và người cậu cần lúc này, quả thật chính là kiểu người thông minh này.
"Có lẽ là tôi nhìn nhầm rồi." Tống Huyên Hòa rót một ly rượu, cong mắt nói với Liễu Nhứ: "Nếu đã là hiểu lầm, hy vọng Liễu ảnh hậu có thể tha thứ cho tôi."
Liễu Nhứ nhìn Tống Huyên Hòa uống cạn ly rượu, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, cười nói: "Đâu thể nói đến tha thứ được, chỉ là một hiểu lầm nhỏ thôi mà, bình thường tôi cũng hay lơ mơ lắm, lại còn hơi mù mặt nữa, rất dễ nhận nhầm người, cũng chưa từng cố ý xin lỗi bao giờ."
Hoàng Thông thở phào vì sự khéo léo của Liễu Nhứ, sau đó cẩn thận nhìn sắc mặt Tống Huyên Hòa, thấy cậu mày mắt giãn ra, tươi cười, không có gì không vui, mới vội vàng cười lớn: "Ha ha ha... đều là hiểu lầm! Xem ra, Liễu ảnh hậu và Tống thiếu cũng là có duyên, tôi lại kính hai vị một ly!"