Tống Hoài Địch nhìn thấy trong ba lô cô thật sự tất cả đều là thức ăn, ngơ ngác hỏi: "Cho nên cô mang mấy thứ này là muốn về nhà?"
"Đúng vậy." Thích Miên bình tĩnh hỏi lại, "Bằng không cậu cho rằng trong túi tôi là cái gì?"
"Tôi cho rằng, tôi cho rằng bên trong là bom, sắp có hội nghị......" Tống Hoài Địch nhất thời ngậm miệng.
"Đương nhiên không phải."
Thích Miên lắc đầu cười cười, đại khái bởi vì vừa rồi vật lộn, dây cột ba lô hơi bị lỏng ra, cô hoàn toàn cởi bỏ dây, một vòng lại một vòng chằng lại, kéo thẳng, cột chặt.
Trong đầu Tống Hoài Địch như một cuộn chỉ rối, vô số tin tức đan chéo, cuối cùng chỉ còn một ý niệm càng thêm mãnh liệt.
Anh dùng sức giữ chặt cổ tay Thích Miên: "Cô không thể đi!"
"Nếu đây là tai nạn trên toàn thế giới, cô ở nơi nào cũng trốn không thoát! Lưu tại Quan Châu, cô có thể cứu càng nhiều người!" Anh nói ngày càng nhanh, thanh âm vội vàng, "Quan Châu là thành thị dân cư dày đặc nhất, nơi này có hơn 1500 vạn dân! Bọn họ đều là mạng người!"
"Nơi này là trung tâm hành chính mạnh nhất phía nam, có quân đội mạnh nhất Hoa Quốc. Lưu lại đây, chúng ta lập tức báo lên trên, còn có thể cứu, nhất định có thể cứu thành phố này!"
"1500 vạn sinh mệnh!......"
"Được."
"Cô không thể cự tuyệt, những cái đó đều là người sống sờ sờ! Cô, cô chỉ cần đem những điều cô biết đến ......" Tống Hoài Địch vắt hết óc, điên cuồng vơ vét lý do có thể nghĩ tới, lại tại đây lúc này một chữ mà sửng sốt.
"Tôi nói, được." Thích Miên ánh mắt bình tĩnh.
"Chuyện đã tới mức này, cậu cũng sẽ không để tôi đi." Cô đứng dậy, duỗi tay ra hướng tới anh, "Tôi sẽ đem những điều tôi biết nói cho các người, chúng ta cùng nhau cứu càng nhiều người."
Tống Hoài Địch hận không thể khóc lóc thảm thiết: Ô ô ô thật là một người mẹ tốt bụng vĩ đại!
Tay Thích Miên nắm lấy tay Tống Hoài Địch, anh mượn lực cô muốn đứng lên, thân thể mới nâng lên một nửa, lực lôi kéo anh bỗng nhiên lơi lỏng, mông Tống Hoài Địch lại rớt xuống đất.
"Hết hơi." Thích Miên nhẹ nhẹ vẫy cánh tay tê mỏi, thấp giọng, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng anh, thanh âm mang theo ngữ điệu mê hoặc kỳ lạ, "Cậu có đồng bạn biết chúng ta ở đây không? Gọi bọn họ lại đây, mang chúng ta cùng nhau trở về."
Tống Hoài Địch ngây ngốc trả lời: "Không có, chờ tôi phát tin tức......"
Lời còn chưa dứt, Tống Hoài Địch chỉ cảm thấy người trước mặt khí tràng biến đổi mạnh mẽ, sợi dây leo núi cột ba lô đột nhiên bay trong đồng tử của anh, trời đất quay cuồng trước mặt Tống Hoài Địch.
Bờ vai truyền đến đau nhức như bị đánh bể, má hung hăng bị đập mạnh xuống đất.
Anh bi phẫn nói: "Cô lừa tôi?!"
Thích Miên đầu gối chống mạnh vào phía sau lưng anh, nhanh tay dùng dây trói chặt Tống Hoài Địch lại như gói hàng chuyển phát nhanh, thanh âm vừa nhanh vừa vội: "Thực xin lỗi, tôi phải trở về!"
Cô phải đi về, cô cần thiết trở về!
Đời trước, Hồng Dạ vừa mới buông xuống, cha mẹ cô kinh hoàng thất thố muốn lái xe tới đón, cô thật sự co đầu rút cổ chờ trong trường học, mà chờ mãi, rốt cuộc không chờ được.
Cho đến năm thứ hai sau mạt thế, cô thật vất vả đi theo quân đội chuyển dời đến căn cứ Trường Nam, về đến nhà, nghênh đón cô chỉ có máu đen đầy đất cùng... nửa bàn tay có đeo chiếc nhẫn cưới.
"Tôi phải đi về, chết tôi cũng muốn chết ở bên người họ!"
Đó là người nhà của cô, người cô yêu thương, người yêu thương cô!
Thích Miên bó Tống Hoài Địch thành một bó tròn như con nhộng, lật cả người anh qua một bên, dưới ánh mắt tức giận của anh mà lấy đi di động, lại đem một cái USB bỏ vào túi anh: "Những thứ tôi biết đều ở trong này. Nếu các người có thể ngăn cản, toàn thế giới sẽ cảm tạ các người. Nếu không thể, hãy nhớ cực nóng và thiếu nước là điều kiện quan trọng để bào tử nở ra, hãy đem người cảm nhiễm đến hầm băng, người chưa cảm nhiễm lưu trong phòng điều hòa không cần ra ngoài, có lẽ có thể làm càng nhiều người được sống sót."
"Tôi chỉ cần một giờ! Để tôi lên xe, để tôi về nhà, tôi sẽ gởi vị trí của cậu tới chỗ cảnh sát, cậu cũng có thể đi cứu mọi người!"
"Cô đừng đi!"
Nhìn Thích Miên đi nhanh đi ra ngoài, Tống Hoài Địch cảm xúc kích động, hốc mắt đỏ bừng, chống cự, xương đùi cong lên truyền đến cơn đau thật lớn, anh gian nan dùng đầu gối quỳ đứng lên, khàn khàn: "Đó là 1500 vạn mạng người, cô không thể đi!"
Nước mắt nước mũi chảy ra, thanh âm nghẹn ngào tuyệt vọng: "Cứu cứu bọn họ! Bọn họ cũng đều có cha mẹ con cái, cứu cứu bọn họ! Cầu cô! Cầu cô!!!"
"Tôi đem mạng của tôi cho cô! Cô đừng đi!"
Trước mắt anh bỗng nhiên nổ tung vô số ngôi sao, chân quỳ không được nữa mà đảo ngã về phía sau, phát ra một tiếng trầm vang.
Thích Miên nghe tiếng vang lớn, theo bản năng quay đầu lại.
Mắt Tống Hoài Địch tràn đầy tơ máu liếc qua chỗ vai đang chảy mủ, lại dừng ở trên người Thích Miên, cuối cùng nhìn thấy là Thích Miên trong nháy mắt mặt biến sắc, bước nhanh tới chỗ mình.
Anh cười, đôi mắt đỏ tươi trào ra dòng lệ đỏ máu: "Tôi bị cắn, thật tốt quá......"
Thích Miên dùng sức xé mở vai áo Tống Hoài Địch.
Tống Hoài Địch đã hoàn toàn nhìn không thấy gì, trước mắt chỉ có màu máu đỏ, bất lực mà tìm tới hướng Thích Miên: "Có phải tôi sắp chết không?"
"Câm miệng!"
Anh hút hút cái mũi: "Tôi giống như nhìn đến một bờ sông, dọc bờ sông nở toàn hoa đỏ, bà nội đã mất của tôi đứng ở bên kia bờ, kêu tôi dừng lại đừng đi tiếp..."