Thích Miên: "............"
Thích Miên duỗi tay, nắm giữ thân thể anh sắp quỳ xuống, thanh âm trầm tĩnh: "Cẩn thận."
Trước mắt Tống Hoài Địch hoa lên, cảm thấy thật may mắn. Theo bản năng anh đang muốn nói lời cảm tạ, cũng định đưa ra chứng minh yêu cầu cô phối hợp điều tra, trong nháy mắt ngửa đầu lên nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của Thích Miên, cùng bên cạnh cô cái ba lô to đến nửa người.
Đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo cùng cánh tay cường thế.
Yết hầu anh không tự giác mà động đậy, lời nói vừa muốn nói ra cùng nước miếng nuốt xuống đánh ực một cái.
Anh lập tức ai u kêu to: "Đau quá, đầu thật nhức, chị, chị giúp tôi với."
Thích Miên trầm mặc một chút, bỗng buông tay ra, Tống Hoài Địch đột nhiên không kịp phòng ngừa ngã nhào xuống, Thích Miên còn thu chân lại miễn cho anh đυ.ng vào bàn chân mình.
Tống Hoài Địch lập tức thay đổi tư thế, biến thành lòng bàn tay đỡ đầu, tư thế nằm nghiêng vũ mị, thấy Thích Miên mắt nhìn thẳng bước nhanh rời đi, anh lộc cộc bò dậy tiến lên ngăn cô lại, bang một tiếng lên tường: "Ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp, chị ơi tôi mời chị ăn cơm."
Thích Miên ánh mắt cổ quái, đánh giá anh từ đầu đến chân một chút, khách khách khí khí nói: "Không cần, làm phiền tránh ra, tôi không có thời gian."
"Chị đi đâu?" Tống Hoài Địch không biết xấu hổ mà đuổi theo, cố tình nụ cười sang sảng một thân chính khí lại làm người không nỡ trách cứ, "Tôi đi với chị. Chị biết cái gì gọi là nhất kiến chung tình nhị thấy sinh tình tam thấy khuynh tâm không? Tôi cũng chưa từng biết, cho đến khi gặp được chị."
Thấy Thích Miên không phản ứng, Tống Hoài Địch lại chạy đến trước mặt cô, cô đi tới anh đi lui: "Ngày hôm qua trời mưa, tôi về nhà một thân đầy bùn, chị biết là vì sao không? —— bởi vì thật muốn gặp chị."
"Nhìn thấy chị sau đó tôi chỉ nghĩ trở thành một loại người —— người của chị."
"Chị biết tôi thích quần áo gì không? ——"
Thích Miên bỗng nhiên dừng lại, Tống Hoài Địch liếc mắt đưa tình: "Tôi thích bị chị chế phục."
Thích Miên: "............"
"Tôi có người yêu, xin lỗi." Thích Miên trên mặt như cũ là cười, ánh mắt lại lạnh lùng.
Trên mặt Tống Hoài Địch lộ ra biểu tình mất mát, ủy khuất nói: "Người yêu, các người kết hôn chưa? Chưa kết hôn tôi còn có cơ hội không, điều kiện tôi thật tốt nha, ở khu giao dịch quốc tế có bảy cửa hàng mặt tiền, trong nhà hai chiếc BMW, chị suy xét một chút được không?"
Thích Miên thoáng trầm ngâm, ánh mắt khẽ nhúc nhích: "Nhà cậu thật là có cửa hàng?"
Tống Hoài Địch lập tức gật đầu: "Đúng vậy, mỗi ngày đều đi nước ngoài bàn chuyện kinh doanh, hôm nay mới bay về từ Đức."
Thích Miên cười khẽ: "Có tiền như thế còn ngồi xe điện ngầm?"
Tống Hoài Địch hi cười: "Ai nha, không cần để ý những chi tiết này. Đi một chút đi, tôi mời chị ăn cơm, cơm ở khoang hạng nhất quá khó ăn, tôi mời chị đi ăn nhà hàng Michelin."
Thích Miên dường như không có việc gì mà giơ tay lên, làm như trong lúc lơ đãng phất tay qua ba lô phía sau, quả nhiên nhìn thấy Tống Hoài Địch hơi hơi căng thẳng lên.
Là ba lô của cô làm anh ta khẩn trương? Vì sao?
Ánh mắt Thích Miên sâu thẳm, đầu ngón tay hơi động, ý đồ thật tốt: "Xin lỗi, tôi vội đi cắm trại dã ngoại, trong ba lô chỉ có đồ ăn, tôi có thể mở ra cho cậu xem."
Ánh mắt Tống Hoài Địch đảo qua ba lô một vòng, lại đáp: "Tôi nhìn ba lô của chị để làm gì."
Mặc kệ bên trong có phải bom hay không, Tống Hoài Địch đều không thể ở chỗ này mở ba lô cô ta ra, cho dù là cô ta chủ động cho anh xem, cô ta và mình đều ở trong phạm vi bom nổ mạnh. Vụ án cháy nổ ở viện nghiên cứu Lĩnh Nam có khả năng là tự sát, mà kẻ phạm tội kia cũng bị chầu Diêm Vương.
Ga tàu điện ngầm người đến người đi, xung quanh còn đường ray dây diện, Tống Hoài Địch cười đến vô tội, lại nửa bước cũng không chịu tránh ra.
Thích Miên và anh còn đang giằng co ở trạm xe, di động trong tay Thích Miên bỗng nhiên chấn động lên.
Màn hình sáng ngời, tin tức chợt lóe lên vào mắt Thích Miên.
[Đơn đặt hàng ec5308011x, Thích Miên đã đăng ký, ngày 5 tháng 10 chuyến z11x xe 11 ghế số 103, trạm đông Quan Châu, 19: 35 khởi hành. ]
Đáy mắt Thích Miên hiện lên vẻ mừng như điên, nhanh chóng bị ánh mắt rũ xuống mà che lấp.
Cô nhẹ nhàng thở ra, bất đắc dĩ lắc đầu cười: "Được rồi, một bữa cơm cũng có thể, không cần nhà hàng Michelin. Ý tôi là chỉ cần ở bên ngoài ga tàu tìm một nhà ăn là được, cậu thấy thế nào?"
Tống Hoài Địch nghe được cô bỗng nhiên thay đổi chủ ý, trái tim nhảy bang bang lên, ánh mắt đảo qua Thích Miên, trong đầu nhanh chóng hiện ra bản đồ vùng phụ cận xung quanh ga tàu này, không chút do dự nói: "Được."
Bất quá chỉ là một nữ sinh gầy gầy yếu yếu, chẳng lẽ làm gì được người đã vượt qua huấn luyện chuyên môn như anh? Như thế nào so với lưu cô ta lại ở trạm tàu điện ngầm cũng tốt hơn, cùng lắm thì động thủ trói cô ta lại khiêng về Cục Cảnh sát.
Hai người sóng vai đi ra ngoài, Tống Hoài Địch ra vẻ tự nhiên lấy di động ra chơi, tay Thích Miên ấn ấn lên cổ tay anh, trên mặt nở nụ cười, tay khác lại thoảng qua mặt anh, chói lọi dừng ở miệng ba lô, ra vẻ muốn kéo ra.
Thích Miên hơi giận: "Đi ăn cơm với tôi còn chơi di động à?"