Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt

Chương 6

Trải qua mạt thế, Thích Miên không tín nhiệm bất luận vật tư nào không ở trong tầm tay.

Tiêu hết số tiền vừa tới tay, Thích Miên khiêng ra bao lớn bao nhỏ đi ra ngoài, còn chưa đi tới cổng trường cô đã thở hổn hển. Thích Miên không cấm nhíu mày lại.

Nhà cô là mở võ quán, tuy rằng từ nhỏ đã thập phần chú trọng luyện tập cường tráng thân thể, nhưng so với tố chất thân thể cường mạnh dẻo dai ở năm năm sau mạt thế thì cái thân thể trước mạt thế này quá mức suy nhược.

Xem ra khi về đến nhà, chuyện thứ nhất là nhờ ba và chú giúp cô định ra một kế hoạch huấn luyện.

Cự tuyệt vài nam sinh muốn giúp đỡ, Thích Miên gian nan mở ra cửa phòng ký túc xá, người bên trong nhìn thấy cô thì chấn động, vội vàng đi lên hỗ trợ.

"Mẹ ơi...... Miên Miên cậu phát tài? Mua nhiều đồ như thế!" Từ Bạch Diễm kinh hô.

Nhà Từ Bạch Diễm là cảnh sát, tố chất thân thể không tồi, còn cao hơn Thích Miên một ít, khung xương cứng cáp, hàm dưới phương duệ, tóc ngắn tươi khỏe.

Cô đỡ giúp bao túi Thích Miên đang cầm, bạn cùng phòng Trương Khê ngồi xếp bằng trên ghế chơi game, ngữ khí chua lòm: "Người ta vẫn luôn có tiền như vậy."

Hai người đang vội dỡ hàng cũng không để ý đến cô ta.

Trương Khê lại hỏi: "Thanh Thanh không về cùng với cậu? Hai người không phải cùng đi chụp ảnh?"

"Thời gian chụp của chúng tôi không giống nhau, tôi không biết cậu ấy đi đâu." Thích Miên giải thích, để đồ xuống khắp nơi, "Tôi đi rửa mặt."

Cô đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, lấy di động của Lý Thanh ra nhắn tin cho Trương Khê, khi đi ra ngoài quả nhiên nhìn thấy Trương Khê vội vã tắt máy, đổi áo ngủ đi ra ngoài.

Từ Bạch Diễm khách sáo hỏi: "Cậu đi đâu?"

Trương Khê trả lời: "Thanh Thanh sinh bệnh, tôi đi xem cô ấy."

Từ Bạch Diễm không ngạc nhiên chút nào, nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm: "Có tiền kiếm thì chạy thật mau."

Trương Khê làm chuyện gì đều đi theo Lý Thanh, Lý Thanh không thiếu tiền, chỉ cần Trương Khê giúp mình làm việc, nhỏ như đem cơm, lớn như thi hộ, tiền trả đều không ít.

Chỉ chớp mắt đã thấy Thích Miên ngồi dưới đất, dứt khoát, lưu loát mà gỡ bao bọc từng cái quần áo, đồ ăn, dược phẩm, thậm chí còn lều trại và túi ngủ.

Từ Bạch Diễm trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đồ vật chất thành núi, nhất thời không nói nên lời: "Cậu, cậu..."

Thích Miên không trả lời. Động tác cô nhanh chóng, trong chớp mắt bên chân đã có một ba lô căng phồng, nhìn hình dạng là khẳng định bên trong không ít thức ăn quần áo, ngay cả hai bên sườn túi cũng nhét hai bình nước đầy.

Trong khi Bạch Diễm ngây người, Thích Miên đã bắt đầu nhét đồ vào ba lô thứ hai.

Từ Bạch Diễm hỏi: "Cậu muốn đi cắm trại dã ngoại? Oa cậu sao lại mua cái ba lô xấu như thế...... Còn có cái bộ quần áo thể thao này, tuyệt đối là cái xấu nhất tớ đã từng thấy! Thẩm mỹ của cậu bị giảm đi hay sao?"

Thích Miên thấp giọng: "Tặng người."

Từ Bạch Diễm lắc đầu thở dài: "Xấu như thế ai mà muốn......"

Giọng cô đột nhiên im bặt, trừng mắt nhìn ba lô căng phồng bị đẩy đến trước mặt, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra: "Đưa cho tớ?"

Thích Miên gật đầu.

Từ Bạch Diễm ôm ba lô không biết làm sao, nhìn Thích Miên nhét vào ba lô kia lương khô, đèn pin, khẩu trang, đường trắng, thậm chí còn có thuốc hạ sốt, băng vải.

Hả? Đường trắng?

Từ Bạch Diễm cảm thấy món này không hợp: "Cậu đem đường trắng làm gì?"

"Ăn."

Từ Bạch Diễm: "......" Bạn cùng phòng của cô thật kỳ quái nha, ngoại trừ con nít còn có ai ăn loại đường làm gia vị này?

Thích Miên xác thật không phải để ăn.

Thích Miên rũ mắt.

Đường trắng có thể chế loại bom giản dị.

Đây là đời trước một lão cảnh sát ở một tỉnh dạy cho cô. Đường trắng cộng thêm thuốc sát trùng, thuốc tẩy làm thành bom, tính năng ổn định, thanh âm vang dội, có thể ném mạnh đi xa hấp dẫn thây ma, tạo ra cơ hội thoát vây.

Những vật tư giống như vậy, cô cũng mua không ít gởi đến biệt thự phía nam, không ăn nhưng được dùng làm nhiều thứ.

Dọn xong hơn nửa tòa núi nhỏ, thể lực Thích Miên căn bản tiêu hao không còn gì, cô cầm bình nước màu xanh quân lục ào ào uống vào bụng.

Từ Bạch Diễm: "Cậu có phải muốn tham gia cái gì cắm trại dã ngoại hoài cựu hay không? Nếu cậu muốn bình nước quân trang 87 thì nói với tớ, nhà tớ có một đống, chân chính công nghệ quân sự, tuyệt đối chất lượng cao hơn nhiều so với đồ mua bên ngoài."

"Không kịp."

Mạt thế đào vong, bình nước quân dụng là vật chứa tốt nhất.

Đời trước, lúc mạt thế mới bắt đầu, cô ngại bình giữ ấm quá nặng nên không mang theo, sau đó khi trốn chạy nhìn lại bình nước khoáng bị một lỗ rò thì tới khóc cũng không dám, bởi vì đó cũng là nước, sợ bị tiêu hao.

Từ Bạch Diễm rối rắm mà nhìn cái ba lô xấu đến không đành lòng kia, cuối cùng vẫn cầm nó lên, tùy tay đặt bên cạnh giường ngủ, lại bị Thích Miên ngăn cản: "Để vào trong tủ."

Từ Bạch Diễm: "A?"

Thích Miên lặp lại: "Để trong ngăn tủ, đóng cửa cho kỹ, trong hai ngày này không cần đi ra ngoài."

Tối mai 24 giờ, khi Hồng Dạ mở ra, cô ấy sẽ biết mình không nên ra cửa.

"Vì sao?" Từ Bạch Diễm mê hoặc không thôi, "Ngày mai tớ có khóa mà —— từ từ, chúng tôi không phải cùng nhau đi học sao?"

Thích Miên đeo ba lô lên, thử nhảy nhảy, xác nhận ba lô hoàn toàn không ảnh hưởng tới hoạt động tay chân của mình: "Tớ không đi."