Sau khi Vân Tự Bạch đi vào đại sảnh, nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
“Ngươi như thế nào lại trở về một mình?” Phong Sanh nhướng đôi mày lá liễu, trên mặt treo nụ cười minh diễm động lòng người.
Ở trong mắt Vân Tự Bạch, nàng ta giống một con rắn mỹ mạo đang nhìn chằm chằm con mồi, đang “Tê tê” phun đầy nọc độc gϊếŧ người.
“Mấy người kia đều quá ngu ngốc, ta lười phải ở chung một đám với bọn họ.” Vân Tự Bạch một tay cắm túi, lười biếng mà nói: “Ở trong thế giới trò chơi, vẫn là cùng cường giả ở bên nhau thì mới có nhiều cơ hội sống sót hơn.”
Tề Nhất Thất cảm thấy hắn đang ra vẻ thành thục, cười khẩy nói: “Ngươi tuổi còn nhỏ, nhưng xem ra còn rất có mắt nhìn, còn biết đi ôm đùi người khác.”
Vân Tự Bạch làm lơ hắn nói, ngạo mạn mà quét mắt liếc nhìn bọn họ một cái: “Muốn lập thành tổ đội không?”
Mấy người họ giống như nghe được chuyện cười, phát ra tiếng cười chói tai:
“Còn có người chơi nhỏ tuổi như vậy sao?”
“Tiểu bằng hữu, ngươi tốt nghiệp tiểu học chưa đó? Chúng ta không có rảnh đi chăm hài tử.”
“Ta sẽ cùng các ngươi hợp tác sòng phẳng.” Vân Tự Bạch sắc mặt bất biến, như cũ thể hiện một bộ dạng nắm chắc phần thắng trong tay: “Ta có đạo cụ dành cho người chơi mới.”
Hai nam người chơi mới tới trên mặt hiện sự vui vẻ, tham lam mà nhìn Vân Tự Bạch, một người trong đó gấp không chờ nổi hỏi: “Đạo cụ của ngươi là cái gì?”
Bọn họ vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, rất rõ ràng ở bên trong phó bản đạo cụ có bao nhiêu quan trọng.
Vân Tự Bạch cười đến ưu nhã, cố ý quăng ra miếng mồi ngon cho bọn họ: “Trong thời khắc mấu chốt có thể giữ được toàn bộ tính mệnh.”
Phong Sanh tới gần Vân Tự Bạch, trong mắt hùng hổ doạ người cười lạnh: “Chúng ta hoàn toàn có thể ‘ lấy ’ đi đạo cụ của ngươi, vì cái gì mà phải cùng ngươi hợp tác, mang thêm trói buộc cho bản thân?”
Vân Tự Bạch không có nửa điểm cảm xúc dư thừa, nhàn nhạt mà nói: “Ta nắm giữ một manh mối quan trọng, nắm chắc việc mang các ngươi rời khỏi cái phó bản này đầu tiên.”
“Chỉ là lời nói của ngươi mà thôi, ngươi nghĩ chúng ta sẽ tin?” Phong Sanh cười nhạo: “Ngay cả bóng dáng đạo cụ ta cũng chưa nhìn thấy.”
“Ta không cần thiết phải nói dối.” Vân Tự Bạch không chút hoang mang: “Còn nữa, gặp được nguy hiểm các ngươi cứ việc tự mình chạy trốn, cùng ta hợp thành tổ đội, trăm lợi không có hại.”
Tề Nhất Thất nói: “Ngươi đem đạo cụ đưa cho chúng ta, sau đó nói cho chúng ta biết manh mối là cái gì, ta sẽ cho ngươi gia nhập.”
Vân Tự Bạch thần sắc đạm nhiên, âm điệu ôn nhuận: “Đều là người thông minh, không cần thiết chơi tâm nhãn, nếu làm như vậy sau đó ta còn có đường sống sao.”
“Muốn hợp tác dù sao cũng phải có thành ý đi?” Phong Sanh lui một bước: “Có thể hợp tác, nhưng ta muốn đạo cụ của ngươi.”