Đèn Đom Đóm Đêm Dài

Chương 13

Nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt Chung Viễn Huỳnh, Từ Tử Thúc không khó chịu, ngược lại còn lịch sự mỉm cười giới thiệu bản thân, sau đó nói: "Trong xe còn có một người khác là tài xế. Cô có muốn đi về luôn không? Chúng tôi có thể đưa cô về."

“Không cần, tôi có thể tự về được.” Chung Viễn Huỳnh nói thêm vài câu, thấy anh ta thực sự có vẻ thân thiết với Phó Tẫn, cô mới yên tâm để anh ta đưa người đi: “Phó Tẫn có vẻ không được khỏe, các cậu có cần đưa cậu ấy đến bệnh viện xem thế nào hay không?”

"Cảm ơn cô, chúng tôi sẽ xử lý."

Từ Tử Thúc đưa Phó Tẫn vào trong xe.

Chung Viễn Huỳnh lấy điện thoại ra, chụp lại xe và biển số xe, sau đó mới nhớ ra một chuyện.

Từ Tử Thúc, sao cái tên này lại quen thế?

Hơn nữa ánh mắt anh ta nhìn cô khi nãy, cũng không giống ánh mắt của một người lạ.

Chiếc xe chậm rãi chạy trên đường, bỏ lại đèn đường và bóng cây ở phía sau, đèn bên trong xe lại vô cùng mờ ảo.

Từ Tử Thúc ngồi ở ghế lái phụ, cúi đầu nhìn bức ảnh Phó Tẫn gửi vào wechat cho anh một tiếng trước: “Cũng không biết anh nghĩ gì nữa, quan tâm nhiều thế để làm gì, còn phải để ý đến đèn trên đường có sáng hay không."

"Cậu còn sợ bóng tối nữa à, rõ ràng ở nhà cậu đến đèn còn không bật..." Vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía băng ghế sau, sắc mặt lập tức thay đổi.

Phó Tẫn một tay day lông mày, hai bên thái dương truyền đến cảm giác đau buốt, như thể có con sâu đang gặm nhấm xương tủy, ăn vào máu thịt của anh, anh nhẫn nhịn đến ngón tay cũng co quắp lại, sắc mặt vô cùng xấu.

"Mẹ nó." Từ Tử Thúc lập tức nói với tài xế: "Nhanh, đến bệnh viện gần nhất."

Tài xế nghe vậy thì nhanh chóng bẻ lái quay đầu xe.

Phó Tẫn mơ hồ nghe được hai từ bệnh viện, nhíu mày, lạnh lùng nói: "Không đi."

Từ Tử Thúc tặc lưỡi: "Ông nội à, cậu làm ơn đi, rốt cuộc cậu muốn dày vò ai chứ hả?"

Anh lấy ra vài lọ thuốc từ trong túi xách, đưa qua: "Không đến bệnh viện cũng phải uống thuốc, có được không?"

Từ Tử Thúc hiểu tính cách của anh, không dám trái lời, chỉ đành giục anh uống thuốc.

"Lọ này uống hai viên, lọ kia chỉ được uống một viên..."

Từ Tử Thúc chưa kịp nói xong, Phó Tẫn đã không thèm nhìn, tùy tiện đổ ra vài viên rồi nuốt thẳng xuống, sau đó dựa lưng vào ghế, nửa khuôn mặt bị bóng tối bao trùm, vẻ mặt u ám.

"..." Từ Tử Thúc cũng thật hết cách, mấy năm nay đi theo Phó Tẫn, khiến trái tim sắt đá của anh ta cũng đã bị mài thành kim thêu.

Không gian nhỏ bé im lặng trở lại, chỉ còn tiếng bánh xe va chạm mặt đường.

Từ Tử Thúc không nói gì nữa, anh ta biết khi Phó Tẫn cảm thấy không thoải mái thì không thích ồn ào.

Trong xe không bao giờ mở nhạc và Phó Tẫn luôn không muốn những thứ từ bên ngoài xâm phạm vào thế giới riêng tư của mình, dù chỉ là khả năng thấp.

Từ Tử Thúc thở dài nhìn điện thoại của mình.

Một lúc sau.

Phó Tẫn đột nhiên nghe thấy tiếng nói từ hàng ghế sau.

"Cô ấy nhìn thấy rồi."

Chỉ những lời nói đơn giản và nhạt nhẽo này thôi đã khiến Từ Tử Thúc sững sờ hồi lâu, vì anh ta chưa bao giờ nghe thấy giọng nói đầy sự kìm nén và đau đớn của Phó Tẫn.

Âm trầm và khó hiểu.

Như một đống tro tàn.