"Đã đến lúc chấm dứt những gì đã bị trì hoãn."
Không nên có sự xung đột nữa sao?
"Thánh nữ. Xin hãy đưa ra quyết định!"
"Vì hòa bình vĩnh cửu của Đế quốc..!"
Ta ngồi ở trung tâm của hội trường giống như một thẩm phán và nhìn chằm chằm vào họ.
Tất cả những người quý ông xuất hiện tại đây đều thay mặt cho mỗi thế lực sau họ. Họ đều đang la hét với một khuôn mặt kích động. Và ba quý ông đại diện cho thế lực của chính họ đang nhìn lên ta. Nó giống như việc những nàng dâu đang chờ đợi sự lựa chọn của một người nào đó thuộc về Hoàng gia.
Thái tử và là vị Kiếm sư giỏi nhất của Đế quốc, Kyle, với mái tóc đỏ đầy ấn tượng và đôi mắt rực cháy cùng màu.
"Kyle Alexis Illide."
Anh đang ngồi trước các quý tộc của Cung điện Hoàng gia.
[Chọn ta ngay. Nếu không thì...]
Đột nhiên, khi ta nhìn vào đôi mắt của anh, ta cảm thấy như mình đang rơi vào ảo giác.
Vô tình nhìn tới thanh kiếm dài của Kyle trên eo khiến ta rùng mình.
Và...
Chàng thanh niên có mái tóc vàng sáng cùng đôi mắt vàng, vị Giám mục điển trai, Reihausd El, người trông giống như được tạc từ một bức tranh.
Có rất nhiều tín đồ ngồi lo lắng ở phía sau anh.
[Ta đã chuẩn bị một nhà giam chỉ dành cho cô, Nữ thần của ta.]
Đôi môi đỏ của anh cong cong nở ra một nụ cười đầy quỷ dị.
Cuối cùng, Cass Lloyd, chủ sở hữu của Thương đoàn Lloyd với đôi mắt màu xanh dương đậm giống với bản tính máu lạnh của anh.
Đằng sau anh là các thành viên của Thương đoàn Lloyd, Thương đoàn lớn nhất trong Đế quốc.
Thật vô ích khi không nhìn ra được cảm xúc trên khuôn mặt vô cảm của Cass.
"Thánh nữ...Làm ơn hãy đưa ra quyết định."
Ta nghe thấy các quý tộc thúc giục ta bên tai mình. Và một thông điệp đến từ các vị thần phấn khích đã hiển thị trên cửa sổ màu xanh lấp lánh trước mặt ta.
[Thần Nghệ thuật, Monde, thuyết giảng về vẻ ngoài điển trai của Reihausd.]
[Thần Hủy diệt, Ciel, lập luận rằng chỉ có những người mạnh mẽ như Kyle mới có thể giành được tình yêu.]
[Thần Tri thức, Hessed, đọc các thông tin liên quan tới những biệt thự sa hoa thuộc quyền sở hữu của Lloyd.]
[Thần Tình yêu, Odyssey, đang nhảy điệu của người hâm mộ một cách hào hứng.]
Đã đến lúc đưa ra một lựa chọn mà chính ta cũng không thể lùi bước được nữa.
"Làm thế nào mà mình có thể kết thúc được tình trạng này?"
Ta thở dài và để mình chìm đắm trong mạch suy nghĩ.
***
Haha...
Khi ta vừa lên tiếng, một giọng nói ngọt ngào đã vang lên, có vẻ như đó là âm thanh phát ra từ ta nhưng không hẳn là của ta.
Trần nhà cao, đèn chùm lấp lánh cùng những món đồ trang trí nội thất sang trọng đã thu hút sự chú ý của ta.
"Hôm nay, Người cảm thấy không khỏe ư?"
Ta quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói của người hầu nữ.
"Hai ngày trước, Thánh nữ đột nhiên hỏi về tên của mình... Tôi đã lo lắng vì trông Người có vẻ bối rối."
Màu tóc nâu cùng hai cái bím tóc, khuôn mặt thì đầy những nốt tàn nhang và cặp mắt một mí nâu sẫm sáng rỡ.
Tên nàng ta là Annie và là một trong số những người hầu không xuất hiện tên trong nguyên tác. Ở độ tuổi 17, nàng chỉ mặc một chiếc váy màu xanh đen với diềm được xếp thành nếp.
"Không, bây giờ ta ổn."
Ta đã trả lời vì ta hy vọng rằng câu trả lời của mình sẽ không làm xáo trộn mọi thứ.
"Tôi có nên chuẩn bị bữa ăn cho Người không? Nếu Người cảm thấy không khỏe, tôi sẽ gọi cho Ngài Giám mục. Điều gì sẽ xảy ra nếu Người không thể có bài phát biểu chúc mừng tại ngay bữa tiệc sinh nhật của Điện hạ đây?"
Nàng tiếp tục nói với một giọng lo lắng.
"Cũng đã chuẩn bị cho Người chiếc váy mà Người muốn. Họ nói nó là bao nhiêu nhỉ..."
Ta đã chỉ ngồi đó lắng nghe những lời của nàng nói mà không lên tiếng.
Nếu ta là Ariel của nguyên tác, ta sẽ nhảy cẫng lên và nói:
'Không đời nào! Ta sẽ có bài phát biểu chúc mừng tốt nhất. Để anh sẽ không bao giờ quên ta!"
Nhưng ta lại chỉ tỏ ra bình tĩnh:
"Trước hết, bữa ăn...Hãy mang nó đến cho ta. Ngoại trừ món salad dở ẹc đó."
"Vâng, Thánh nữ."
Annie mỉm cười và đáp lại.
"Người cũng đã không ăn nó trước đây nhưng nó vẫn thật bất ngờ."
Sau một lúc, nàng đã đẩy cửa và biến mất.
Ta từ từ thức dậy sau khi cánh cửa đóng hoàn toàn.
Sau đó, ta tiến đến gần chiếc gương lớn. Ta vẫn không thể tin được, đó là lý do tại sao tim ta đã đập thình thịch mỗi khi ta nhìn vào gương.
Nàng ấy chắc cũng khoảng tầm 17 tuổi.
Trong khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trẻ trung kia, ta đã chạm vào mái tóc vàng dài xõa ngang lưng. Đôi mắt của người thiếu nữ ấy mang màu sapphire nhàn nhạt như thể chúng chứa ánh sáng của biển và làn da của nàng thì trắng cùng mềm mại.
Khuôn mặt trong gương rõ ràng là rất đẹp.
Và có một vẻ gì đó bí ẩn.
Nhưng điều rõ ràng ở đây chính là khuôn mặt này không phải của ta. Và đó cũng không phải là khuôn mặt của nhân vật chính trong nguyên tác mà ta nhớ.
Mái tóc của Camilla, nhân vật nữ chính, có màu bạch kim sáng hơn và đôi mắt của nàng có màu xanh lục giống như một viên ngọc lục bảo tỏa sáng vậy.
"Đó là... Ariel, phải không? Vậy mình chính là Ariel..."
Ta có thể nhìn thấy thiếu nữ ở trong gương, đó là ta đang thở dài và bĩu môi.
Do đó...
Ta nên giải thích tình hình của mình như thế nào?
"Sự trở lại của Thánh nữ Camilla"
Tác phẩm mà ta đã đọc ở kiếp trước là một cuốn tiểu thuyết harem ngược kể về Thánh nữ Camila, người có tính cách tốt đẹp, được cả ba người đàn ông đầy cao quý theo đuổi. Cuốn sách chủ yếu là viết về tình cảm của các nhân vật chính trong câu chuyện. Trong quá trình thúc đẩy ấy, ta đã ngưỡng mộ khi thấy cả ba quý ông ấy đều sẽ trở thành nam chính cũng như câu chuyện tình yêu xoay quanh cả bốn người họ.
"Có một chút sốc khi cả ba người đàn ông đó đều sẽ trở thành chồng của Camilla."
Tuy nhiên, đó không phải là câu chuyện duy nhất.
Ta đã nhập vào cơ thể của nhân vật trong cuốn tiểu thuyết, Ariel, hai ngày trước.
Ariel, đứa con gái ngoài giã thú của một Nam tước, đã sống như thể nàng là một đứa con hoang vì mẹ nàng chỉ là một người hầu. Mặc dù, nàng sống trong hoàn cảnh vậy nhưng nàng vẫn có ước mơ là bản thân sẽ gặp gỡ được một vị quý tộc trẻ có địa vị hòng nâng cao địa vị của mình. Nàng luôn đến điện thờ thường xuyên và trong một lần nàng vô tình đến điện thờ Elium, nàng đã thu hút sự chú ý của vị Giám mục tối cao, Reihausd.
Nàng đã liên tục diễn như một vị 'Thánh nữ giả" từ hai năm trước, thông qua một thỏa thuận với anh.
Vấn đề ở đây, nàng chỉ là một nhân vật phản diện trong tiểu thuyết.
Ariel chỉ là một Thánh nữ tạm thời được lập nên, như một người thay thế cho sự ổn định chính trị của Hoàng Thái tử Kyle và vị Giám mục Reihausd.
Nàng chỉ là một nữ phụ độc ác đầy ngu ngốc, người hiểu rằng bản thân sẽ bị ném ra ngoài khi đồ thật xuất hiện. Tuy nhiên, nàng đã gây khó dễ cho Camilla bằng thứ tình yêu đầy méo mó dành cho Ngài Giám mục, người mà nàng đã dựa dẫm vào như một người thân và cả vị Hoàng Thái tử Kyle mà nàng thầm thương trộm nhớ.
"Có thực sự còn năm năm nữa cho đến khi vị Thánh nữ thực sự, Camilla, xuất hiện không?"
Ta vừa nghĩ vừa cắn cắn môi.
"Khoảnh khắc nàng lao về phía Camilla, người đã tha thứ cho nàng, thanh kiếm của ba người đàn ông kia cũng hướng về phía nàng cùng một lúc. Và nàng đã bị gϊếŧ chết mà chưa kịp thốt lên được từ nào."
Trong nguyên tác, Ariel đã chết như vậy và mang đến cho độc giả sự thoải mái đầy sảng khoái.
"Nhưng mình không muốn chết."
Cuối cùng, ta đã thức trọn cả đêm trong hai ngày này và cố gắng sắp xếp tình hình một cách bình tĩnh.
Và về cuộc sống của bản thân trước khi sở hữu...
Khoảnh khắc hấp hối đó vẫn còn rất rõ.
Ta trong quá khứ đã chết, vì vậy, có lẽ không có cách để quay trở lại. Điều đó có nghĩa là ta phải sống cả đời với cơ thể của Ariel kể từ bây giờ.
"..."
Ta ngó ra nhìn những cửa sổ lớn, mọi thứ thật tràn ngập đầy màu sắc. Ánh sáng mặt trời chiếu nhẹ vào căn phòng. Ta đến gần một trong những cái cửa sổ ấy và mở cái cửa vốn đã được đóng.
Dù sao thì ta cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận những gì đã xảy ra.
Ta rất nhanh đã xem qua tình hình và thích nghi với chúng.
Gió mát bên ngoài thổi qua khẽ hở khiến mái tóc dài của ta bay tứ tung.
Nhưng điều này không tệ lắm, phải không?
Bởi vì ta đã chiếm lấy cơ thể này vào thời điểm trước khi nàng ta trở thành nhân vật phản diện.
"Nếu mìn không sống như nàng, tương lai có thể thay đổi."
Không khí trong lành được cảm nhận thật rõ ràng qua sống mũi.
Đó là một đặc ân mà chỉ người sống mới có thể cảm nhận được.
Vào thời điểm cái chết lạnh lẽo tới, ta nhận ra rằng bất cứ điều gì cũng tốt hơn là chết.
Cuộc đời một đứa trẻ được sinh ra như một đứa con ngoài giã thú của một gia đình giàu có và nó chỉ có thể sống với mãi điều này, ngay cả khi bản thân đã trở thành người có tiền. Chính ta đã cố để mình trở nên độc lập và rời ra khỏi nhà nhưng rồi vẫn phải gặp Thần Chết chỉ trong vòng một năm.
Xem xét về kiếp trước của mình, chẳng phải cuộc sống của một Thánh nữ giả trong cuốn tiểu thuyết này sẽ tốt hơn thế sao?
Ariel ngu ngốc đã chết trong khi không biết cái gì là đủ nhưng ta khác với nàng. Ta không quan tâm đến những người đàn ông sẽ trở thành nam chính của một cô nàng khác hoặc vị trí Thánh nữ kia.
Vì vẫn còn năm năm nữa, ta phải tiết kiệm tiền và học cách sống trong thế giới này.
Và khi Camilla, Thánh nữ thực sự đến, ta sẽ bình tĩnh từ bỏ vị trí của mình, rời khỏi điện thờ và mua một biệt thự cho riêng mình...
Ta sẽ dành phần đời còn lại của mình để làm những việc muốn làm.
Khi ta làm sáng tỏ được những cảm xúc phức tạp của mình và lên kế hoạch cho tương lai, sự lo lắng của ta dường như đã mờ dần một chút.
Dù sao thì cũng chỉ lãng phí thời gian để phủ nhận cái tình hình hiện tại này.
Hai ngày nghĩ về nó thế là đủ rồi.
"Ariel. Vâng...mình sẽ là Ariel từ bây giờ."
Ta đã làm dịu trái tim đang đập loạn của mình và nắm chặt thành nắm đấm như thể đang thấm nhuần sự tự tin cho một khởi đầu mới.
Nhưng ngay lúc đó.
[Một con đường tỏa sáng nơi bạn, người đã chấp nhận số phận mới của mình.]
Đây là cái gì vậy?
Một cửa sổ màu xanh đột nhiên xuất hiện trước mặt ta cùng một tin nhắn kỳ lạ xuất hiện.
Editor: Bạch Thiến