Thời Thanh Duẫn đã uống mấy ly rượu, tửu lượng của cậu không tốt, gương mặt ửng đỏ, các giác quan trên cơ thể cũng trở nên chậm chạp.
Cậu nghe tiếng chuông cửa vang lên thì loạng choạng đi tới, bộ não đã bị men say làm tê dại, còn không nhìn xem là ai tới đã trực tiếp mở cửa ra, hai mắt của cậu mơ màng ẩm ướt, còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông đối diện ôm chầm vào lòng.
Cậu mạnh mẽ đập vào lòng ngực hắn làm hốc mắt chứa đầy hơi nước lập tức vỡ đê tràn ra, Thời Thanh Duẫn giãy giụa khỏi cái ôm ấm áp của người đàn ông, đánh hai cái lên người hắn, trong miệng liên tục nói mãi không ngừng: “Người xấu, người xấu…”
Bởi vì còn đang say nên sức lực của cậu mềm nhũn, chạm vào cơ bắp săn chắc khiến Dụ Vân Đình chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, hắn đóng cửa, xoay người đè Thời Thanh Duẫn lên ván gỗ, một tay chống vào mặt cửa, một tay ôm lấy vòng eo dẻo dai của Thời Thanh Duẫn.
Khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một gần, đôi mắt mơ màng của Thời Thanh Duẫn phản chiếu hình bóng nam tính của người đàn ông, sau khi quan sát kĩ, cậu lại nhớ tới nội dung cốt truyện đã nằm mơ thấy, hai hàng lông mi rũ xuống, chống tay lên trước ngực hắn: “Anh bẩn lắm, thả tôi ra.”
Dụ Vân Đình nghe rõ sự nghiêm túc trong giọng nói của cậu, trái tim trở nên co thắt đau nhói, trong lòng không còn một chút tức giận nào, hắn nhẹ nhàng nắm cằm Thời Thanh Duẫn: “Thời Thanh Duẫn, em nhìn kỹ đi, xem tôi là ai.”
“Dụ… Vân Đình, anh thả tôi ra.” Thiếu niên hết sức tủi thân, hung hăng cắn lên cánh tay của Dụ Vân Đình một cái.
Đợi tới khi cậu thả ra thì nơi bị cắn đã chảy máu đầm đìa, Dụ Vân Đình không thèm để ý, máu tươi dính lên bờ môi của Thời Thanh Duẫn khiến nó đỏ thắm, giống như… một đóa hoa hồng có gai.
“A Duẫn, em nói cho tôi biết, tôi bẩn chỗ nào?” Khuôn mặt Dụ Vân Đình hiện lên nụ cười, hai mắt sâu thẳm, ngón tay liên tục vuốt ve bờ môi đỏ hồng của thiếu niên.
“Anh và cậu ta… thật bẩn…” Cậu đứt quãng đáp, Dụ Vân Đình cảm thấy bản thân dường như đã hiểu ý cậu, sợi dây lý trí trong đầu lập tức đứt đoạn, từ nhỏ hắn đã đi theo sau Thời Thanh Duẫn, làm gì có ai khác nữa?
Trong lòng hắn cực kỳ tức giận, chen đầu gối vào giữa hai chân Thời Thanh Duẫn, cúi người cắn lên môi cậu, đôi môi Thời Thanh Duẫn bị hắn vừa cắn xé vừa ngậm mυ'ŧ vào miệng, mau tươi dính trên môi cũng được liếʍ sạch hết.
Nụ hôn của hắn vừa hung ác lại dịu dàng, kéo dài thật lâu... lâu tới mức Thời Thanh Duẫn mềm nhũn vì thiếu oxy, toàn thân dựa hết lên người Dụ Vân Đình, gương mặt càng ngày càng đỏ, cơn say trong người khiến cậu như muốn chìm vào giấc ngủ.
Hơi thở nhẹ nhàng của thanh niên phả vào lòng ngực Dụ Vân Đình, hắn im lặng đứng một hồi lâu mới ôm Thời Thanh Duẫn lên giường, còn không quên dựa gần nghiền nát đôi môi của cậu thật lâu…
Sở Mục ở phía bên kia lại thật lâu không thể chìm vào giấc ngủ, nằm trên giường nôn nóng lăn qua lăn lại, hỏi: “Hệ thống, tại sao vòng sáng của tôi không có tác dụng với nam chính?”
Cậu ta đã dùng hết số điểm còn lại để mua vòng ánh sáng hấp dẫn nam chính, theo lý thuyết, Dụ Vân Đình hẳn là phải để ý tới cậu ta, yêu cậu ta rồi mới đúng, nhưng sự thật lại là hắn kéo người đàn ông bên cạnh mình đi mất, ngay cả một ánh mắt cũng không dành cho cậu ta.
Âm thanh lạnh lẽo không trộn lẫn chút tình cảm nào của hệ thống vang lên: “Sau khi kiểm tra, vòng sáng không hề bị lỗi, có lẽ mị lực vốn có của ký chủ quá kém, đề nghị ký chủ hãy tiếp xúc với nam chính nhiều hơn, tăng khả năng phát huy hiệu quả của vòng sáng.”
Sở Mục cười lạnh một tiếng, cậu ta không hề tin lời nói của hệ thống, bởi vì cậu ta chưa từng nghi ngờ mị lực của mình, vừa tới thế giới này là cậu ta đã qua lại với rất nhiều người, mặc dù chất lượng của những người đó kém xa nam chính nhưng số lượng cũng không ít… cho nên vấn đề chắc chắn là do vòng sáng không hiệu nghiệm.
Cậu ta suy nghĩ một hồi, trong lòng hiện lên một kế sách, đợi tới ngày mai, khi nam chính tới công ty thì cậu ta sẽ xuất hiện để thí nghiệm, chỉ cần hai người ở gần nhau, vòng sáng không thể nào mất đi hiệu lực trong nhiều lần được, cậu ta không tin bản thân sẽ thất bại lần nữa.