Nửa đêm trời nổi cơn giông, sấm sét đánh thức Bạch Học Dân đang ngủ say. Nghe tiếng hít thở trong lúc ngủ say của Quan Tiểu Nhu, anh vô thức nhớ tới hình ảnh ân ái của mình với em vợ trong phòng bếp lúc ban ngày.
Du͙© vọиɠ như bị phóng đại vô hạn trong bóng đêm, thứ bên dưới chậm rãi ngẩng đầu, Bạch Học Dân đến gõ cửa phòng của Quan Hiểu Nguyệt.
Cốc cốc cốc…
Quan Tiểu Nguyệt mở cửa ra, hai mắt khẽ chớp đáng yêu nhìn Bạch Học Dân: “Anh rể, sao anh lại tới đây?”
“Sét đánh, đến xem em có sao không.” Bạch Học Dân nhìn Quan Tiểu Nguyệt mặc áo sơ mi trắng của anh, bầu ngực tròn trịa dưới lớp áo trắng mang lại cảm giác nửa kín nửa hở, đũng quần của anh bắt đầu phồng lên.
Quan Tiểu Nguyệt nhón mũi chân ôm lấy Bạch Học Dân, thổi hơi nóng lên yết hầu của anh: “Chỉ nhìn thôi sao?”
“Còn muốn làm em.” Bạch Học Dân ôm eo Quan Tiểu Nguyệt, xoay người đè cô lên tường: “Ăn mãi không mập, ông đây sợ chỉ cần bóp mạnh hơn một chút thì eo em sẽ gãy.”
Quan Tiểu Nguyệt trực tiếp đặt tay của Bạch Học Dân lên ngực mình: “Chỗ này mập lên là được, không phải sao?”
Bàn tay to lớn với vết chai mỏng của Bạch Học Dân véo mạnh nơi đó, Quan Tiểu Nguyệt bị đau khẽ kêu lên, nhưng lực tay của anh còn mạnh hơn trước: “Như vậy đã không chịu nổi? Lát nữa còn làm chuyện kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nữa.”
Quan Tiểu Nguyệt cảm giác như mình đang bị mắc kẹt giữa băng và lửa, vừa đau vừa sướиɠ, cô không nhịn được ưỡn ngực về phía trước. Bạch Học Dân đột nhiên trở nên dịu dàng, cô vừa nhẹ giọng rêи ɾỉ, đầu lưỡi đã bị ngậm lấy.
Bạch Học Dân thô bạo tách mở khớp hàm của Quan Tiểu Nguyệt, đầu lưỡi điên cuồng rà soát nước miếng trong miệng cô, hơi thở dồn dập hòa vào nhau, tiếng sét đánh như đang cổ vũ bọn họ.
Khoảnh khắc đầu lưỡi quấn lấy nhau, Bạch Học Dân bị mất khống chế. Mềm quá, miệng nhỏ của em vợ vừa mềm vừa ngọt, anh muốn uống nước miếng của cô, muốn hôn sâu hơn một chút.
“Ưm…” Quan Tiểu Nguyệt cảm giác như sắp nghẹt thở, cô vỗ lưng Bạch Học Dân nhưng anh không chịu buông ra mà càng hôn mãnh liệt hơn.
Thậm chí bàn tay kia còn luồn vào trong áo sơ mi của cô, tiếng cúc áo rơi xuống mặt đất vang lên.
Âm thanh leng keng của chiếc cúc áo bị rơi cứ lặp lại như một vòng tuần hoàn khiến Bạch Học Dân đang điên cuồng dần bình tĩnh lại.
Anh nhìn cánh môi của Quan Tiểu Nguyệt vừa hồng vừa sưng, môi hồng còn sáng lấp lánh, dươиɠ ѵậŧ bên dưới càng lúc càng cương cứng.
Quan Tiểu Nguyệt còn chưa hoàn hồn lại sau nụ hôn kịch liệt, bầu ngực cảm nhận được hơi lạnh, bộ ngực căng tròn bị phơi bày, hạt đậu đỏ đáng yêu run lên.
“Lớn quá, thật mềm.” Bạch Học Dân thích thú xoa bóp hai con thỏ ngọc, đột nhiên cúi đầu liếʍ mυ'ŧ khe ngực giữa hai ngực của Quan Tiểu Nguyệt.
Đầu của Quan Tiểu Nguyệt ngửa ra sau, cơ thể cong thành hình vòng cung, chỉ muốn dâng toàn bộ bầu ngực cho Bạch Học Dân.
Đầu lưỡi của Bạch Học Dân liếʍ láp khe ngực từ trên xuống dưới, thay phiên mυ'ŧ hai đầṳ ѵú của cô, tiếng mυ'ŧ chụt chụt vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, bầu không khí ái muội khiến nhiệt độ xung quanh ấm lên.
Ngón tay của anh mơn trớn bắp đùi của Quan Tiểu Nguyệt, thịt non đã dính đẫm nước da^ʍ. Đầu ngón tay ấn mạnh chỗ trước huyệt, dâʍ ŧᏂủy̠ lập tức chảy ra xối đầy tay anh. Bạch Học Dân cắn mạnh lên núʍ ѵú của Quan Tiểu Nguyệt: “Thật lẳиɠ ɭơ, nhiều nước như vậy.”
Quan Tiểu Nguyệt cũng sờ côn ŧᏂịŧ của Bạch Học Dân, không chịu thua kém: “Cứng quá.”
Du͙© vọиɠ lập tức dâng cao giống như ngọn lửa có thể bùng cháy bất cứ lúc nào.
Ngón tay của Bạch Học Dân khuấy đảo bên trong lối đi tiểu huyệt của Quan Tiểu Nguyệt, tiếng nước nhóp nhép không ngừng vang lên, bọt nước được tạo ra rồi vỡ tan bên trong thịt non khiến tiểu huyệt của cô càng thêm ngứa ngáy.