Sau khi kết thúc dịch chuyển, Nguyễn Kiều cảm thấy thân dưới của mình hơi lạnh.
Trước đó ở viện nghiên cứu, cậu lúc nào cũng mặc áo liền thân, hiện tại đột nhiên biến thành váy ngắn, khiến cậu cảm thấy có chút kỳ lạ.
[Nguyễn Kiều, 18 tuổi, số thứ tự 174 của đợt 46, là một người thụ tinh trứng nhân tạo ở viện nghiên cứu, tôi là Boss của cậu, cậu có thể gọi tôi là hệ thống.]
[Thế giới này là một quyển tiểu thuyết tu tiên đô thị hóa thân thành, cậu chỉ cần sắm vai thành một pháo hôi si tình ác độc là được, độc giả thích nhất là xem tiểu thuyết vả mặt, cho nên cậu phải làm cho tốt, biết chưa? Khi số lượng người đọc hài lòng đạt tới số lượng nhất định, cậu có thể đổi sang nhiệm vụ ở thế giới tiếp theo.]
Nguyễn Kiều hơi mất tự nhiên kéo váy ngắn trên người xuống, cậu hơi ngơ ngẩn, không biết có đang nghiêm túc nghe hệ thống nói chuyện hay không.
Giọng nói của hệ thống rất dễ nghe, trầm thấp lại quyến rũ, mặc dù lời nói có hơi trịch trượng, nhưng vẫn khá dễ nghe.
Hệ thống có hơi không vui, tiếp tục hạ thấp giọng nói.
[Cậu rốt cuộc có nghiêm túc nghe không đó?]
Nguyễn Kiều kêu lên một tiếng, hai đầu gối ửng hồng dựa sát vào nhau. Câu khom người che đi phía trước, làn váy phía sau liền rút ngắn lại, để lộ bờ mông tròn trịa và chiếc qυầи ɭóŧ tam giác màu trắng.
“Tôi nghe rồi!” Nguyễn Kiều khó xử đứng im tại chỗ, chân của cậu rất dài, vừa trắng vừa đẹp, ngay cả mắt cá chân cũng tinh xảo, giống như một pho tượng bằng sứ.
Nhưng làn váy ngắn thật sự quá mong manh, chỉ chạm tới đùi, hoàn toàn không có cảm giác an toàn giống quần, cậu chỉ cần bước đi nhanh một chút là người khác có thể thấy hết cảnh tượng bên dưới.
“Tại sao lại thế này! Trước đó cậu rõ ràng nói đây là tiểu thuyết bình thường! Tại sao lại xuất hiện loại nhân vật mặc đồng phục nữ như vậy chứ!”
…Sở Mạc Sinh nhìn thấy một nữ sinh trang điểm kỳ lạ đi vào phòng học, hắn tò mò hỏi người bạn cùng bàn đối phương là ai, dù sao Nam Tu học việc của Ngô Đồng thị không nhận con gái.
“Cậu ta sao?” Người bên cạnh nhíu mày: “Nghe nói là có một người chú rất lợi hại, cho nên cũng dính chút ánh sáng, mặc dù năng lực là 0 nhưng vẫn vào được học viện, là một tên biếи ŧɦái, rất ghê tởm, thích đàn ông, hơn nữa còn thích người vừa gây sự với cậu, Văn Chiêu, tiếp theo cậu ta có lẽ sẽ tới làm phiền cậu.”
Hệ thống trực tiếp gửi nội dung cốt truyện cho Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều xem xong, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
[Cậu chỉ cần làm tốt ba việc: 1. Làm một kẻ si tình chỉ thích Văn Chiêu; 2. Làm một pháo hôi ác độc ngốc nghếch thích ngáng chân nhân vật chính; 3. Ôm chặt đùi chú Nguyễn Thịnh của cậu, như thế thì về sau Nguyễn Thịnh mới ra mặt giúp cậu.]
Nguyễn Kiều hơi cảm động: “Boss, tôi biết mấy thứ này đều là vì công việc, không có người báo thù cho tôi cũng không sao!”
Hệ thống hơi dừng lại, cười lạnh.
[Tất cả chỉ vì lượng người đọc mà thôi, nếu cậu bị giải quyết thì còn lấy gì tới hấp dẫn người đọc nữa? Tất nhiên là người đọc biết chú cậu sẽ vì cậu ra mặt, vội vàng muốn biết Nguyễn Thịnh sẽ làm gì Sở Mạc Sinh, cậu chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết, mục đích là để hấp dẫn ánh mắt của người đọc, làm người đọc theo dõi tiểu thuyết lâu hơn, biết chưa?]
Hóa ra không phải ra mặt vì Nguyễn Kiều sao…
Nguyễn Kiều hiểu sai ý liền đỏ mặt, ‘ừm’ một tiếng.
Cậu bối rối bước về phía trước hai bước, rất ngại ngùng, theo bản năng nhìn xuống hai đùi khép chặt của mình, đôi chân vừa trắng vừa thon dài cực kỳ quyến rũ, vị trí dưới váy chắc chắn vô cùng gợi cảm.
Hệ thống đột nhiên lên tiếng.
[Đi đàng hoàng vào.]
Cơ thể Nguyễn Kiều cứng lại, miễn cưỡng tách hai chân ra, lúc lên lầu, cậu đột nhiên nhìn thấy Sở Mạc Sinh.
Đối phương bước chậm xuống từng bậc thang, theo khe hở của lan can, Nguyễn Kiều nhìn thấy bờ vai sạch sẽ phóng khoáng của đối phương.
Quả nhiên là vai chính, bộ dạng thật là ngầu.
Cho nên bây giờ cậu cần phải làm việc đúng không?
Nguyễn Kiều bước lên vài bước, trong lòng thầm nghĩ nên chơi xấu thế nào, đột nhiên sắc mặt cậu thay đổi, dừng chân lại.
Cậu dùng chính cơ thể của mình để xuyên tới, trước đó ở viện nghiên cứu đều mặc áo liền thân, còn có trang phục đặc chế nên không cần quá lo lắng… nhưng hiện tại, bên dưới của cậu chỉ có một chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh mà thôi.
Qυầи ɭóŧ lúc này đã bị chất lỏng trong âʍ đa͙σ thấm ướt, dính chặt vào hai cánh môi, bởi vì là màu trắng cho nên có thể thấy rõ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© phía sau, còn cả dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn và hai quả trứng đáng thương.
Hiện tại, có một giọt dâʍ ŧᏂủy̠ đang đọng lại dưới qυầи ɭóŧ, rơi xuống mặt đất…
Nguyễn Kiều đeo cặp, cuống quít lấy giấy vệ sinh ra, cúi đầu vội vã lau khô chất lỏng trên mặt đất, lúc cậu cúi người, Sở mạc Sinh liền đứng sau lưng cậu vài bậc thang, Nguyễn Kiều không dám nghĩ xem Sở Mạc Sinh có phải đã thấy hết của cậu không, chỉ hung tợn trừng mắt hắn một cái, nhanh chóng chạy đi.
Bởi vì cậu lau quá nhanh, trên mặt đất còn để lại một vệt nước.
Như đang giấu đầu lòi đuôi.
Sở Mạc Sinh rủ hàng mi dài nhìn chăm chú vào nơi đó, lúc này mới thu hồi ánh mắt, đi về phía phòng học.
Có điều khi Nguyễn Kiều khom lưng lau sàn, hắn đã nhìn rõ mọi thứ bên dưới làn váy của cậu.
Chiếc qυầи ɭóŧ tam giác ướt đẫm dán sát vào bắp đùi mềm mại, những nếp nhăn màu hồng nhạt lúc ẩn lúc hiện, có một khe hở dính sát vào lớp vải mềm, sau đó mới tới dươиɠ ѵậŧ và tinh hoàn.
Có lẽ bởi vì bờ mông quá to và vểnh, cho nên khe hở càng thêm rõ ràng, giống như lúc cặp ngực bự của phụ nữ ép chặt vào nhau tạo thành một khe rãnh.
Tất nhiên, đôi chân dài thẳng tắp của cậu cũng khiến người nhớ mãi không quên.
Trong trường học không có nữ sinh, ngay cả đầu bếp căn tin cũng là nam.
Nhưng không ngờ lại có một người song tính… Cậu tùy tiện mặc váy vào trường nam sinh như vậy, không sợ… bản thân sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn sao?
Từ khi linh khí xuất hiện trở lại, tu sĩ vì tu luyện mà bùng nổ du͙© vọиɠ đã không còn là tin tức xa lạ gì nữa.
Nguyễn Kiều cũng không biết Sở Mạc Sinh đang suy nghĩ cái gì, cậu ngồi im trên chỗ ngồi, một hồi sau lại ngây ngốc, không hề nghe thầy giáo trên bục giảng đang nói cái gì mà phương pháp dẫn khí nhập thể trong tu luyện.
Ngay khi cậu ngây người, đột nhiên nghe được một người bất thình lình hỏi: “Nếu không muốn nghe giảng thì sao còn đi học?”
[Là đối tượng thầm mến của cậu, phải biểu hiện như thế nào chắc cậu không cần tôi dạy đúng không?]
Đầu óc Nguyễn Kiều ngơ ngác, cậu vẫn luôn ngây người, đột nhiên bị gọi lại, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Theo bản năng đáp lời: “Cái gì?”
Cậu nói xong, mới hoàn toàn tỉnh lại trong tiếng nhắc nhở của hệ thống.
Biểu hiện vừa rồi của cậu hoàn toàn không giống một tên ngốc thích Văn Chiêu!!
Bộ dạng của một kẻ si tình ngu ngốc là như thế nào đây? Nguyễn Kiều chỉ biết dựa theo những gì mình nghĩ, đỏ mặt nhìn Văn Chiêu.
Văn Chiêu sững sờ, dường như lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt cậu vậy.
“Văn Chiêu…”
Giọng cậu rất mềm, còn kèm theo chút hương vị mềm mại, giọng nói của cậu cũng có chút khác, có một loại cảm giác đang dỗ dành người, chỉ với giọng nói này thôi đã đủ để người ta nghĩ cậu là một người thanh tú và dịu dàng rồi.
Nhưng trên thực tế, gương mặt của cậu lại trắng nõn xinh đẹp, kèm theo sự ngây thơ trong sáng, từ xương cốt lại để lộ vẻ quyến rũ mê người, lúc hai mắt nhìn người khác sẽ hiện lên sự yếu đuối, làm người ta muốn ôm lấy cậu, hôn lên môi cậu.
Ánh mắt Văn Chiêu dời đi chỗ khác, lạnh mặt như một khối băng, đột nhiên nói với Nguyễn Kiều: “Che lên.”
Một chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể của Văn Chiêu rơi vào lòng Nguyễn Kiều.
Vẻ mặt Nguyễn Kiều vui mừng, trong lòng lại mờ mịt đặt áo khoác lên đùi.
Hiện tại là mùa hè, tại sao lại muốn cậu che chân?
Đột nhiên, mặt Nguyễn Kiều đỏ bừng.
Cậu lén lút khép hai chân lại.
Hai cánh hoa môi mập mạp đè lên ghế, tạo ra một vệt nước lấp lánh, cậu được chỉ định là một tên đồng tính ghê tởm, mỗi ngày chỉ muốn nhào vào lòng Văn Chiêu, quyến rũ Văn Chiêu, còn mặc đồ con gái, tròng lên người chiếc váy ngắn dâʍ đãиɠ…
Thậm chí còn mặc qυầи ɭóŧ màu trắng hình tam giác mà hầu như các nam sinh sẽ không mặc.
Chỉ cần có người nhìn về phía cậu, liền sẽ nhìn thấy qυầи ɭóŧ cậu bị dâʍ ŧᏂủy̠ thấm ướt.
Lúc nãy Nguyễn Kiều ngơ người gần như muốn ngủ, hoàn toàn không hề để ý tới vẻ ngoài của mình.
Văn Chiêu tốt quá.
Làm người si tình của anh dường như cũng không tệ.
Nguyễn Kiều liếc trộm Văn Chiêu, lúc thu hồi ánh mắt tình cờ phát hiện ly nước bằng inox của Văn Chiêu phản xạ gương mặt mình, ánh mắt của cậu và Văn Chiêu giao nhau thông qua chiếc ly inox đó.
Nguyễn Kiều mím môi, hai má đỏ bừng.
Đây là khả năng thẹn thùng mà hệ thống cho cậu.
Cậu nhìn về phía ly inox rồi nói thầm, Văn Chiêu, tớ thích cậu.
Văn Chiêu quay đầu di, không nhìn cậu nữa.
Nguyễn Kiều nhìn tấm lưng Sở Mạc Sinh, lén lút lấy điện thoại ra, gõ tin nhắn.
Cậu muốn làm chuyện xấu.