Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 9: Xét nhà, ta chính là dân chuyên nghiệp!

Sau khi nhận thánh chỉ, Lâm Bắc Phàm vui vẻ đi xét nhà.

“Bộ trà cụ này thoạt nhìn vô cùng bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng thật ra lại chọn dùng loại bạch ngọc cao cấp nhất để chế tạo thành, điêu khắc tinh tế tỉ mỉ, nguyên vẹn tự nhiên, có thể lưu giữ hương trà rất lâu, vô cùng thần kỳ, giá trên thị trường khoảng ba nghìn lượng bạc! Với tài lực của Lưu đại nhân không có khả năng mua được bộ trà cụ này! Mang đi cho ta!”

“Bức tranh chữ này là bản gốc của bậc thầy thư họa Nhan Thanh, giá trên thị trường là năm nghìn lượng! Vương đại nhân, ngươi có thể nói cho ta biết làm thế nào ngươi có được bức tranh chữ này không? Nếu ngươi không trả lời được vậy ta mang đi nhé!”

“Đôi sư tử đá này được đẽo gọt từ Kim Ngọc thạch trên Hán Bạch sơn! Kim Ngọc thạch vốn có giá đắt đỏ, nửa cân một lượng, mà đôi sư tử đá như vậy chí ít cũng phải hai nghìn lượng! Bê đi cho ta!”

“Triệu đại nhân, viên bi mà con ngươi đang chơi chính là mấy hột mã não! Mỗi một viên đáng giá ba đến bốn trăm lượng, vậy mà lại để con ngươi cầm ra chơi bắn bi như thế, thật xa xỉ! Vơ hết đi cho ta!”

“Hứa đại nhân, làm phiền ngươi cởϊ qυầи áo ra! Bộ đồ trên người ngươi dùng thiên tàm ti đắt đỏ dệt thành, một bộ ít nhất cũng năm trăm lượng, với tài lực của ngươi không có khả năng mặc được bộ đồ này!”



Lâm Bắc Phàm làm việc mà không kiêng dè chút nào, cứ hễ là đồ đáng chút tiền đều bị hắn nhìn trúng!

Trên cơ bản thứ có thể tịch biên đều đã tịch biên hết, giống như châu chấu qua đồng, một ngọn cỏ cũng không mọc nổi!

Đồng thời cũng hoàn toàn đắc tội với toàn bộ quan lại!

“Lâm đại nhân, ngươi thật sự tuyệt tình như vậy sao? Sau này chúng ta cùng làm quan trong chiều, sớm chiều gặp nhau! Bây giờ giữ lại một đường lui, ngày sau còn dễ gặp lại!” Một ngôn quan trong số đó miệng hùm gan sứa.

Lâm Bắc Phàm cười khinh thường: “Lời này ngươi vẫn nên nói với hoàng đế bệ hạ đi, xem người có tha cho ngươi không?”

“Lâm đại nhân, cẩn thận mũ ô sa của ngươi đấy!” Lại một ngôn quan khác uy hϊếp.

Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Không hề gì!”

Nhìn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của bọn họ, Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

Ta rất thích bộ dáng chướng mắt ta nhưng lại không làm gì được ta đó của các ngươi!

Dù sao ta cũng không dự định lăn lộn lâu trên quan trường nên chẳng quan tâm có đắc tội hay không!

So với lợi ích mà hắn có được, mấy thứ này đều không đủ trọng yếu!

Lâm Bắc Phàm đã vui vẻ kiểm kê xong, nghĩ xem rốt cuộc một lần này sẽ tham ô bao nhiêu và để lại bao nhiêu số lẻ cho hoàng đế bệ hạ?

Hoàng đế bệ hạ tốt với hắn như vậy, để lại cho nàng ta nhiều một chút đi!

Ngay đúng lúc này, cách đó không xa truyền tới tiếng gọi quen thuộc.

“Thiếu gia!”

Lâm Bắc Phàm quay đầu lại nhìn, hô: “Đại Lực, sao ngươi lại về đây?”

Đại Lực đứng trước mặt Lâm Bắc Phàm, từ trên cao nhìn xuống, xoa gáy chậm rãi đáp: “Thiếu gia, ta chưa từng rời khỏi kinh thành, mong ngươi… mong ngươi tha thứ!”

Lâm Bắc Phàm rất cảm động.

Hai người sống nương tựa vào nhau đã được ba năm, sao hắn có thể không hiểu Đại Lực được?

Đối phương hoàn toàn lo lắng cho sự an nguy của hắn, sợ hắn xảy ra chuyện cho nên mới mạo hiểm tính mạng ở lại thành.

Hai người đều có thể nói là người thân nhất trên đời này của đối phương!

“Được rồi! Bây giờ ta đã không sao, không cần lo lắng!” Lâm Bắc Phàm cười đáp.

“Được!” Đại Lực vui vẻ gật đầu.

“Ngươi tới vừa lúc!” Lâm Bắc Phàm chỉ hai cái rương to bên cạnh, cười bảo: “Đây là chiến lợi phẩm hôm nay của ta, giúp ta mang về nhà đi!”

“Rõ, thưa thiếu gia!” Đại Lực không hề do dự mà khiêng lên, sau đó quay đẩu rời đi.

“Đợi đã!” Lâm Bắc Phàm gọi một tiếng.

“Thiếu gia còn có gì dặn dò sao?” Đại Lực quay đầu nhìn lại.

“Lộn hướng rồi!” Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa chỉ về một hướng khác: “Nhà chúng ta ở bên đó!”

Đại Lực nghi ngờ: “Không đúng, hình như bên đó là phủ đệ của quyền tả tướng trước kia mà!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Chính là phủ đệ của quyền tả tướng! Hoàng đế bệ hạ đã ban thưởng phủ đệ của hắn ta cho chúng ta, từ nay về sau nơi đó chính là nhà của chúng ta!”

“Được!” Đại Lực càng hào hứng hơn.

Sau nửa tiếng, hai người hết sức phấn khởi đi tới phủ đệ của quyền tả tướng.

Nhìn đại viện tường cao quen thuộc này, tâm trạng của cả hai vô cùng phức tạp, cảm thán nhân sinh vô thường. Hôm qua mới xét nhà của người ta mà hôm nay đã biến thành nhà của bọn hắn rồi!

Bởi vì vừa mới tra xét xong nên trên cơ bản vẫn giữ lại được nguyên trạng, ngoại trừ những vật phẩm quý giá ra, những thứ khác đều còn đầy đủ, có thể nói xách túi vào ở ngay được.

“Thiếu gia, căn nhà này hơi to, có cần mời thêm vài người tới đây quét dọn không? Dù sao bây giờ ngươi cũng là người làm quan rồi, phải chú trọng một vài thứ!” Đại Lực hưng phấn bảo.

Lâm Bắc Phàm đảo trắng mắt.

Một người muốn chạy trốn bất cứ lúc nào như hắn còn mời người ta tới làm gì?

Lãng phí tiền của!

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không cần, chỉ hai chúng ta là đủ rồi! Bình thường nhìn thấy chỗ nào bẩn hay lộn xộn chỉ cần dọn dẹp qua là được! Đều là nam nhân, không cần chú trọng như vậy!”

“Rõ thưa thiếu gia! Bây giờ ta trở về dọn đồ của chúng ta qua đây ngay!”

“Đợi đã, ngươi chuyển hai cái rương này vào phòng ngủ của ta trước đã!”

Sau khi rương chuyển vào phòng ngủ, Lâm Bắc Phàm đóng cửa lại, gọi trong lòng: “Hệ thống, lập tức kết toán cho ta!”