Doãn Tuyển đẩy tay cô gái lùi về sau, sắc mặt trầm xuống nhìn đối phương chằm chằm.
Cô gái bị khí thế lạnh lùng của anh dọa sợ, phòng bị hỏi: "Hai người đi cùng nhau?"
Doãn Tuyển không để ý tới cô, cúi đầu hỏi Mạnh Vãn Ca: "Xảy ra chuyện gì?"
Cô gái giành trước chỉ vào điện thoại di động vỡ vụn trên mặt đất lớn tiếng kêu to: "Cô ấy đυ.ng rớt điện thoại di động mới của tôi."
Quản lý nhà hàng bị âm lượng của cô dẫn tới, thấy mấy người dừng chân ở hành lang, vội vàng đi tới bên cạnh Doãn Tuyển hỏi: "Doãn tổng, chuyện gì xảy ra vậy?"
Doãn Tuyển trực tiếp nói với quản lý nhà hàng: "Quản lý Trần, phiền anh xem camera hành lang giúp tôi."
Cô gái kinh ngạc, cầm túi nói: "Không cần phải xem camera, xin lỗi là được, tôi cũng không bắt các anh bồi thường."
"Mất tiền là chuyện nhỏ, vì cô cho rằng đó là lỗi của con gái tôi, sau khi làm rõ rồi mới xin lỗi cũng không muộn."
Trần quản lý nghe được lời nói của Doãn Tuyển, trong lòng cả kinh, vội vàng lệnh cho cấp dưới đi điều tra camera giám sát.
"Không nhận thì thôi, coi như tôi xui xẻo, tôi cũng không có thời gian bồi thường cho các anh. " Cô gái khom người nhặt điện thoại di động bị vỡ, lắc đầu bỏ đi, đi chưa được mấy bước thì thấy chị mình vừa vặn tìm tới.
Triệu Nhã Viện từ góc rẽ rẽ qua, nhìn thấy em gái hỏi: "Nhanh như vậy đã xong rồi?"
Triệu Nhã Quyên bĩu môi: "Còn chưa vào nhà vệ sinh đã bị một con quỷ lỗ mãng đυ.ng hỏng điện thoại, xui xẻo!"
Triệu Nhã Viện nhíu mày: "Sao có thể như vậy? Ai vậy?"
Triệu Nhã Quyên giơ ngón tay cái lên khinh thường chỉ về phía sau, ngữ khí khinh miệt nói: "Cô gái kia, còn không thừa nhận, sợ phải bồi thường tiền bị phụ huynh mắng, tuy nhiên người đàn ông kia thoạt nhìn chỉ mới ba mươi tuổi, lại có một đứa con gái lớn như vậy, cũng không biết là con gái thật hay là "con gái nuôi"."
Triệu Nhã Viện theo hướng ngón tay nhìn về phía sau, khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia thì sắc mặt nhất thời biến đổi. Cô âm thầm cắn răng, kéo em gái thấp giọng ra lệnh: "Em lại đây cho chị."
Triệu Nhã Quyên khẽ giãy ra, giận dữ: "Chị làm gì vậy?"
"Lại đây!" Triệu Nhã Viện nhấn mạnh.
Triệu Nhã Quyên bị bộ dáng nghiêm khắc hiếm thấy của cô dọa đến sửng sốt, thoáng cái bị kéo tới trước mặt người đàn ông, nghe được chị gái khô khan cười nói: "Doãn Tuyển, hai người tới rồi…"
Doãn Tuyển vuốt cằm, liếc Triệu Nhã Quyên vẻ mặt khϊếp sợ, "Em gái của cô?"
"Đúng..." Triệu Nhã Viện có chút không biết làm sao, nhuận môi, ý muốn giải thích: "Cô ấy ở trong nhà với phụ huynh, từ nhỏ bị ba mẹ tôi chiều hư, tính tình có chút không tốt."
Lúc này nhân viên nhà hàng cầm hình ảnh giám sát đi tới, Doãn Tuyển tiếp nhận máy tính bảng, ngữ khí không cáu không giận: "Vừa vặn, cùng nhau xem một chút đi."
Phim cắt từ đoạn Mạnh Vãn Ca đẩy cửa ra, đứng bên cạnh cửa nhìn điện thoại di động, không đến vài giây, đã thấy Triệu Nhã Quyên kẹp điện thoại di động trên vai vừa nói chuyện điện thoại vừa cúi đầu tìm đồ trong túi đeo vai đυ.ng tới...
Nhìn đến đây, Doãn Tuyển không có ý định xem tiếp, giao lại máy tính bảng cho quản lý Trần, mi tâm khẽ vặn hỏi Mạnh Vãn Ca: "Đυ.ng ở đâu?" Camera xem ra đυ.ng cũng không nhẹ.
Mạnh Vãn Ca thật ra cũng không cảm thấy đau nhiều, vừa nghe anh hỏi đột nhiên cảm thấy đau đớn, vỗ về vai trái cáo trạng: "Nơi này!"
Triệu Nhã Viện sắc mặt xanh mét, quả thực hận không thể cho em gái kiêu căng thành tính hai cái tát, cô kiềm chế tính tình, gắt gao trách cứ: "Em không biết xấu hổ nói người ta đυ.ng em?"
Triệu Nhã Quyên cắn cắn môi, tức giận phản bác: "Cô ấy cũng mắng em, cô ấy mắng em không phải não tàn thì là tay tàn…"
Triệu Nhã Viện hung hăng lườm cô một cái, "Em còn nói?!"
Triệu Nhã Quyên ủy khuất ngậm miệng, Triệu Nhã Viện vội vàng quay sang Mạnh Vãn Ca biểu đạt quan tâm: "Vãn Ca có sao không?"
Mạnh Vãn Ca lập tức bày tỏ: "Thật ra cũng không đau như vậy."
Thấy con gái không ngại, Doãn Tuyển cũng không muốn truy cứu, bình tĩnh nói: "Hiểu lầm giải thích rõ ràng là tốt rồi, thời gian không còn sớm, dùng cơm trước đi."
Một bữa cơm lúng túng bắt đầu, cũng lúng túng kết thúc.