Sau bữa tối, cuối cùng Diệp Uy Quốc cũng tổ chức một cuộc họp gia đình, dù sao với vị trí hiện tại, mỗi ngày ông đều không có thời gian nghỉ ngơi, sắp tới càng bước vào thời kỳ bận rộn, cho nên vì đứa con gái ruột vừa được tìm thấy này, ông nhất định phải thể hiện thái độ của mình trước mặt mọi người.
Ông đã gặp nhiều người như vậy, nhưng phải thừa nhận, lòng người là thứ khó khống chế nhất.
Bây giờ con gái vừa về, sau này có thể mình sẽ bận công việc, hiện tại cô vợ kia lại có chút không rõ ràng, lại thêm con bé Tĩnh Văn này, rốt cuộc phải làm gì đây? Đúng là nên thảo luận vấn đề này rõ ràng, quan trọng nhất là dặn dò ba thằng nhóc thối kia phải chăm sóc em gái/chị gái thật tốt.
Diệp Uy Quốc ra hiệu cho thím Ngô vào bếp dọn dẹp, thím Ngô cũng biết mình không nên xen vào tình huống này.
Diệp Uy Quốc ngồi ở trên sô pha nói: “Trước hết, tôi mặc kệ mọi người nghĩ thế nào, Diệp Hoan là con gái ruột của tôi, vậy cũng là một phần của cái nhà này.
Lúc trước vì một sai lầm mà con bé phải rời khỏi nhà chúng ta nhiều năm như thế, nhưng bây giờ đã tìm về được, vậy phải vĩnh biệt hoàn toàn quá khứ.
Từ nay Diệp Hoan họ Diệp, là họ của Diệp Quốc Uy tôi.
Diệp Minh Chí, Diệp Minh Cao, hai đứa con là anh cả và anh hai, phải nhớ quan tâm chăm sóc em gái mình, Diệp Minh Huy mặc dù con là em trai, nhưng chị gái con gặp nạn này đã phải chịu khổ nhiều, sau này con cũng cần nhớ quan tâm bảo vệ con bé, ba người các con nghe rõ chưa.”
Diệp Minh Cao và Diệp Minh Chí có ấn tượng tốt với cô em gái ruột này, đương nhiên đã đồng ý ngay lập tức.
Nhưng Diệp Minh Huy cảm thấy cha nói lời này trực tiếp quá bất công với Diệp Tĩnh Văn, dù sao cô ta cũng không muốn xảy ra chuyện này, sai lầm của người lớn, sao phải bắt cô ta gánh chịu, nhưng cha có quyền lực nên cậu không dám phản kháng, dù sao ông cũng có quyền quyết định trong cái nhà này.
Diệp Tĩnh Văn cúi đầu, siết chặt nắm tay, không để người khác phát hiện ra vẻ tức giận trên mặt, móng tay cắm vào da thịt đau đớn khiến cô ta tỉnh táo trong chốc lát.
Ứng An An còn muốn nói chuyện, nhưng Diệp Uy Quốc biết vợ mình dạo này có vấn đề, đầu óc không tỉnh táo, ngay cả con gái ruột của mình cũng không quan tâm, ông sợ bà ta sẽ nói gì đó làm tổn thương trái tim Diệp Hoan nên vội vàng nói trước khi bà ta mở miệng.
“Vậy còn có vấn đề liên quan đến Tĩnh Văn, theo lý mà nói, chuyện người lớn làm đúng là không liên quan đến con.
Nhưng cha là một người cha, mặc dù cha mẹ ruột con không thừa nhận chuyện này, cha cũng không có đủ chứng cứ buộc tội bà ta, nhưng trong trường hợp này, bà ta vẫn là thủ phạm khiến con gái cha đau khổ, chắc chắn có chuyện giận chó đánh mèo, cha không phải thánh nhân, cho nên con có ý kiến gì về tương lai của con không?”
Diệp Tĩnh Văn run giọng nói: “Con cũng không biết, chắc là con sẽ trở về thôn núi kia!”
Diệp Uy Quốc nhíu mày nói: “Cha khuyên con tốt nhất không nên trở về đó, dù sao cha mẹ ruột con có thể làm ra loại chuyện này, cũng không biết tâm lý bà ta thế nào, nhưng việc bà ta ngược đãi Hoan Hoan là có thật.
Mặc dù cha có giận lây sang con thật, nhưng không đến mức biết đó là hố lửa mà vẫn đẩy con vào.”
Ứng An An xen vào: “Ông Diệp, không thể để Tĩnh Văn tiếp tục ở trong nhà này sao? Tĩnh Văn đã ở với tôi hơn mười năm nay, tự nhiên xảy ra chuyện như vậy ông nói tôi phải chấp nhận thế nào. Hơn nữa Tĩnh Văn cũng còn nhỏ, sao có thể sống một mình ở bên ngoài?”
Vừa nói vừa vô thức rơi nước mắt, Diệp Uy Quốc thấy vợ mình lại khóc cũng đau đầu.
Diệp Tĩnh Văn biết hiện tại mẹ là chỗ dựa duy nhất của mình.