Chờ bọn trẻ đi hết, Diệp Uy Quốc mới hơi đau đầu nhìn bà vợ lại bắt đầu khóc lóc trước mặt, không thể hiểu nổi, rõ ràng lúc trước bọn họ đã bàn bạc xong, sao bây giờ bà ta lại thay đổi như thế.
Mẹ Diệp, Ứng An An, dùng khăn tay lau nước mắt trên khóe mắt, nói: “Đúng, tôi biết lần này tôi sai, lúc trước chúng ta đã bàn bạc chờ con gái ruột trở về sẽ sắp xếp Tĩnh Văn trở về bên người thân con bé.
Nhưng không phải vẫn chưa có kết quả điều tra sao? Ông nhìn xem, bây giờ ngay cả con gái ruột của chúng ta cũng thành thế này, nếu Tĩnh Văn quay về, chẳng phải sẽ như dê vào miệng cọp sao?
Tôi biết Tĩnh Văn không phải con gái ruột của chúng ta, nhưng con bé đã sống với chúng ta nhiều năm như vậy, tôi nuôi nó lâu như thế, sao nỡ đẩy nó vào một nơi không tốt, thậm chí còn có thể là một cái hố lửa chứ?”
Diệp Uy Quốc nói: “Cho dù không đưa con bé về nhà, chúng ta cũng có thể để nó sống bên ngoài, sao bà cứ nhất quyết muốn nó ở lại, bà như vậy Hoan Hoan sẽ cảm thấy thế nào?”
Ánh mắt Ứng An An bị khăn tay che lại, vẻ mặt không rõ ràng.
Diệp Uy Quốc kiên nhẫn khuyên nhủ vợ: “Bà nói Tĩnh Văn ở với chúng ta nhiều năm như vậy, đúng, tôi thừa nhận là không nỡ, nhưng chúng ta phải phân biệt rõ ràng, người chịu khổ ở đây chỉ có con gái chúng ta thôi!
Bà nhìn dáng vẻ vừa trở về của con gái chúng ta, rồi nghĩ đến tình hình chúng ta điều tra, chẳng lẽ bà không đau lòng yêu thương nó sao?
Không phải bà còn nói nó là miếng thịt rơi từ trên người bà xuống sao?
Đúng vậy, tôi biết lòng người có thành kiến, bà cưng Tĩnh Văn cũng không sai, nhưng ngày đầu tiên con gái chúng ta trở về, bà cũng không nên thể hiện thái độ như thế!”
Diệp Uy Quốc càng nói càng tức giận, ông không hiểu tại sao cô vợ tốt bụng lại không phân biệt được sự khác biệt trong chuyện này.
Ứng An An không nói gì, chỉ lặng lẽ khóc thút thít.
Diệp Uy Quốc muốn bàn bạc lại với vợ, nhưng nhìn thái độ thái độ hoàn toàn khó hiểu này của bà ta thì cũng rất đau đầu.
Trên lầu, ba anh em Diệp Minh Chí dẫn Diệp Hoan đi tham quan phòng mới của cô.
Diệp Tĩnh Văn cảm thấy có chút khó chịu, bây giờ thái độ của cha mẹ không rõ ràng, cô ta cũng chỉ có thể bình tĩnh lại, nhưng Diệp Tĩnh Văn lại rất không hoan nghênh sự xuất hiện của Diệp Hoan, cô ta không ít lần chửi mắng tại sao cô lại được tìm thấy, tại sao chuyện này lại bị phát hiện!
Diệp Tĩnh Văn cũng chửi mắng mẹ ruột của mình, người cố tình bế nhầm sau khi điều tra ra.
Diệp Tĩnh Văn thậm chí còn oán giận tại sao bà ta không giải quyết Diệp Hoan từ trước, nếu cô không ở đây, khả năng cao cô ta sẽ được ở lại, không hoàn toàn rơi vào trạng thái bị động như bây giờ.
Không được, cô ta không thể bị động như vậy nữa, nhất định phải tìm cách ở lại, cô ta không muốn sau này bị đối xử như Diệp Hoan.
Lên đến tầng hai, Diệp Tĩnh Văn lạnh lùng bỏ lại một câu: “Em về phòng.” Sau đó bước vào, lập tức đóng cửa lại.
So với cô chị ruột mới được tìm về này, Diệp Minh Huy vẫn thân thiết với Diệp Tĩnh Văn hơn.
Mặc dù biết rõ Diệp Hoan là chị ruột của mình, nhưng cậu vẫn có chút phản kháng Diệp Hoan, có chút lúng túng nói: “Em cũng về phòng.” Rồi trực tiếp rời đi.
Diệp Minh Chí và Diệp Minh Cao sợ em gái nghĩ nhiều, vội nói: “Không sao đâu, chắc là Tiểu Huy không chấp nhận được ngay, nhưng em đừng đừng sợ, vẫn còn hai anh mà, đi thôi, bọn anh đưa em đi thăm phòng của em, nếu cảm thấy không hợp chỗ nào em cứ nói, rồi chúng ta sẽ cùng nhau thay đổi.”
Diệp Hoan gật đầu.
Sau đó, Diệp Hoan đi theo hai anh trai đến thăm căn phòng của mình.