Sau Khi Boss Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 8: Không sợ (2)

"Tự biết rõ? Cái gọi là tự biết rõ của ngươi chính là để mặc Giang Kính và Giang Hàm Dư chiếm đoạt gia sản mà cha ngươi vất vả gầy dựng nên sao?!" Người đàn ông áo xám bị chọc giận, hắn từng bước ép sát Giang Mạch, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Giang Mạch đứng yên tại chỗ, ánh mắt sâu thẳm, người này...

Chưa kịp để Giang Mạch có hành động gì, từ ngoài con hẻm bỗng vang lên tiếng quát: "Dừng tay! Ngươi muốn làm gì?!"

Giang Mạch nghiêng đầu nhìn ra ngoài, người đến không ai khác chính là Tam hoàng tử Cố Tranh mà cậu vừa gặp không lâu.

Cố Tranh bước nhanh vào trong hẻm, nắm lấy vai người đàn ông áo xám, quật hắn ngã xuống đất, giận dữ nói: "Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì cậu ấy?"

Cố Tranh không ngờ rằng, chỉ chậm một bước, hắn đã chứng kiến cảnh tượng này: thiếu niên bị người đàn ông áo xám dồn vào góc tường, hắn không nhìn rõ biểu cảm của thiếu niên, nhưng bị một người đàn ông hung dữ như vậy uy hϊếp, trong lòng chắc chắn rất sợ hãi.

"Cậu không sao chứ?"

Khống chế được người đàn ông áo xám, Cố Tranh bước đến bên cạnh Giang Mạch, dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, có ta ở đây, hắn không dám làm gì cậu đâu!"

Giang Mạch: "Ta..." không sợ.

Tuy nhiên, Cố Tranh hành động quá nhanh, Giang Mạch chưa kịp nói hết câu, đã trơ mắt nhìn ám vệ theo lệnh của Cố Tranh trói người đàn ông áo xám lại.

Người đàn ông áo xám: ... Tôi không phải, tôi không có, đừng nói bừa!

Giang Mạch nhìn người đàn ông áo xám bị trói chặt, khó khăn lắm mới giữ được im lặng, trong lòng chỉ muốn bật cười.

Cậu đẩy nhẹ người đàn ông đang che chắn cho mình, thấy hắn quay đầu lại, liền chỉ vào người đàn ông áo xám bị ám vệ khống chế, nói: "Ngươi thả hắn ra đi, hắn không làm ta bị thương."

Khuôn mặt Cố Tranh thoáng vẻ không muốn, Giang Mạch cố nén cười, nghiêm túc nói: "Hắn cũng không định làm hại ta, đây chỉ là hiểu lầm."

"Hắn thật sự không làm cậu bị thương?"

Thấy Giang Mạch gật đầu, Cố Tranh mới miễn cưỡng ra lệnh cho ám vệ thả người.

Người đàn ông áo xám được cởi trói, ném cho Giang Mạch một miếng thẻ gỗ, nói: "Nếu ngươi muốn biết chuyện gì, hãy cầm thứ này đi tìm Dương quản sự."

Giang Mạch đưa tay nhận lấy miếng thẻ gỗ, một miếng thẻ gỗ rất bình thường, chỉ có điều ở giữa khắc một bông hoa không rõ chủng loại.

Xoa xoa miếng thẻ gỗ trong tay, lại là một thứ cậu không biết, xem ra thân phận của cha nguyên chủ không hề đơn giản như bề ngoài.

Người đàn ông áo xám nhìn Giang Mạch với ánh mắt phức tạp, rồi xoay người rời khỏi con hẻm.

Sau khi người đàn ông áo xám rời đi, hai ám vệ cũng ẩn mình. Trong con hẻm nhỏ hẹp, chỉ còn lại Giang Mạch và Cố Tranh.

Giang Mạch nhìn Cố Tranh, người đàn ông cao hơn cậu gần một cái đầu, nếu muốn nhìn thẳng vào hắn, cậu phải ngẩng đầu lên. Giang Mạch không thích ngẩng đầu nhìn người khác, cậu lùi lại một chút, tạo khoảng cách giữa hai người.

Cố Tranh không biết đang suy nghĩ điều gì, không chú ý đến hành động nhỏ của Giang Mạch.

"Sao ngươi lại ở đây?" Giang Mạch thắc mắc, chẳng phải hắn đang ở cùng Giang Hàm Dư sao, tại sao lại xuất hiện ở đây?

"Ta..."