Trong nhà hàng không có Lục Di Trình, ngoài người phụ nữ đeo kính râm ngồi ở hướng ba giờ ra thì chả còn ai.
Người phụ nữ kia có mái tóc đen lượn sóng, khuôn mặt đã bị chiếc kính râm che khuất một nửa, chỉ lộ ra chiếc cằm thực tinh xảo và đôi môi màu đỏ nâu. Trên người mặc một chiếc áo len màu xám phối với chiếc quần ống rộng màu nâu, cả người toát ra khí thế người lạ chớ lại gần.
Gương mặt này cùng ảnh chụp trên mạng không khác nhau lắm, đây chính là Với Vãn Thu.
Khương Lan lùi lại một bước.
Người phục vụ mỉm cười đúng lúc đi tới, “Cô chắc là tiểu thư Khương Lan rồi, vị phu nhân đằng kia đang đợi cô.”
Phục vụ dẫn Khương Lan đi tới, Khương Lan chỉ có thể làm bộ không biết đây là ai, vẻ mặt nghi hoặc mà ngồi xuống.
Với Vãn Thu tháo kính râm xuống để lộ ra một khuôn mặt trang điểm hoàn mỹ, bà nói: “Cô chính là Khương Lan phải không, tôi là mẹ của Lục Di Trình- Với Vãn Thu. Thực xin lỗi vì lấy phương thức này để gặp cô.”
Thanh âm của bà rất sắc bén, trong trẻo giống như tiếng đa va chạm, mỗi câu mỗi chữ đều có trọng âm.
Với Vãn Thu cắn môi dưới, hai tay trên bàn bối rối mở ra, “Hôm nay tôi muốn gặp Khương tiểu thư là vì……”
Có lẽ là vì việc “bổng đánh uyên ương” không tiện mở miệng, Với Vãn Thu chần chờ không nói tiếp.
Nếu là nguyên thân, e rằng lúc này đã bị dọa sợ. Trong tiểu thuyết, khi đối mặt Với Vãn Thu nguyên thân hổ thẹn, không dám nói gì, nhưng Khương Lan sớm đã có chuẩn bị, cô nguyện ý làm việc xấu xa này, “Cháu biết, bác gái không cần phải nói, cháu đều biết tất cả.”
Với Vãn Thu: “…………”
Khương Lan cảm xúc dâng trào dựa vào lời thoại trong tiểu thuyết mà nói: “Cháu cùng Lục Di Trình không phải là người ở cùng một thế giới, anh ấy là người thừa kế của Lục gia, mà cháu chỉ là một cô gái bình thường không thể bình thường hơn. Có thể cùng Lục Di Trình ở bên nhau, đoạn tình cảm này đối với cháu đã rất quý trọng rồi. Cháu biết mình không nên hy vọng xa vời với thứ không thể thuộc về mình. Kết hôn không giống như yêu đương, môn đăng hộ đối rất quan trọng. Lục Di Trình có thể cùng cháu yêu đương, nhưng anh ấy tuyệt đối sẽ không kết hôn với cháu.”
“Tương lai hoàn hảo của anh ấy đã được định sẵn từ lâu. Bác đối với con trai mình chắc hẳn ôm kỳ vọng rất lớn nên tuyệt đối sẽ không cho phép anh ấy cùng một cô gái tầm thường ở bên nhau. Và càng không chịu đựng được việc anh ấy vì cháu mà chống đối lại bác. Cháu tồn tại đã ảnh hưởng tới tình mẫu tử của hai người, những điều này cháu đều đã rõ rồi!”
“………”
Khương Lan ánh mắt sáng ngời, trên má hai cái má lúm đồng tiền điềm mỹ đáng yêu tiếp tục nói “Tình cảm là chuyện của hai người, nhưng kết hôn lại không phải. Cháu biết sau này Lục Di Trình sẽ cưới một người có thể hỗ trợ được sự nghiệp của anh ấy, nhưng người kia tuyệt đối không phải cháu. Hôm nay bác tới đây chính là khuyên cháu nhìn lại thân phận của chính mình, sớm một chút rời khỏi Lục Di Trình, đúng không ạ?”
Khóe miệng Với Vãn Thu giật giật.
Không đợi bà trả lời, Khương Lan đã nhấp môi cười nói: “Cho cháu hai ngàn vạn, cháu liền rời khỏi con trai bác.”
Với Vãn Thu chậm rãi nheo lại đôi mắt, “Đưa cô hai ngàn vạn để cô ngàn vạn vui vẻ, ngàn vạn hạnh phúc phải không.”
Bà có đôi mắt rất đẹp, tuy rằng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng trên măt vẫn chưa lưu lại dấu vết của năm tháng, ngược lại mang sắc thái đặc biệt của riêng mình, giống như là hoa hồng nở rộ mà không thấy điểm tàn.
Khương Lan: “……”
?
Cô không phải muốn kiểu hai ngàn vạn này nha.
Với Vãn Thu thay đổi tư thế, “Khương tiểu thư, tôi lại tự giới thiệu một chút, tôi là Với Vãn Thu, là mẹ của Lục Di Trình, thực xin lỗi hôm nay lấy phương thức này cùng cô gặp mặt, nhưng hôm nay tôi xác thật không phải tới bổng đánh uyên ương.”
“Tuy rằng lời cô nói rất chính xác, cô cùng Lục Di Trình có rất nhiều điểm không thích hợp, nhưng nó là thật sự thích cô.” Với Vãn Thu nói chuyện nhịp độ không nhanh không chậm, “Hiện tại không phải triều Thanh, chuyện môn đăng hộ đối kia cũng không còn quá quan trọng, tôi không thích đó là chuyện của tôi, tôi cũng không thể thay thế Lục Di Trình quyết định, rốt cuộc thì tình cảm cũng là chuyện của hai người.”
Với Vãn Thu tựa hồ là rất không vui, bà dừng một chút, mới nói: “Hơn nữa Khương tiểu thư cũng không nên tùy tiện mà quyết định như vậy, nó thực sự thích cô, thường thường…… Nhưng mà, cô nói cũng không sai, tình cảm là chuyện của hai người còn kết hôn thì không. Cho nên ta quyết định cho các ngươi một cơ hội, cũng cho chính mình một cơ hội.”
Khương Lan càng nghe càng mơ hồ, cuối cùng, chính là không đưa tiền có phải không?
Cô nói nhiều như vậy, Với Vãn Thu không nên thuận nước đẩy thuyền mà gật đầu đồng ý hay sao?
Qua cái thôn này không còn có nhà trọ khác* đâu nhé !
Quá liễu giá thôn một giá điếm(过了这村没这店): nếu chê cái thôn này mà không nán lại vậy thì (khi đi qua rồi) sẽ không có cái nhà trọ nào để mà ở lại. | Ý nói trong hoàn cảnh hiện tại thì điều kiện trước mắt là tốt nhất rồi.
Với Vãn Thu đưa qua một cuốn sổ, cũng không dày, trang thứ nhất là trang giấy trắng, trang thứ hai có ba chữ “Mẹ chồng tới !”
Với Vãn Thu nói: “Đây là một chương trình tạp kỹ, cô chắc cũng đã nghe qua mùa một rồi nhỉ. Quả thật, nếu Lục Di Trình muốn cô, tôi cũng không có biện pháp nào ngăn cản, nhưng nó cũng suy xét đến ý kiến của tôi, rốt cuộc tôi cũng là mẹ nó. Cô chắc còn chưa tốt nghiệp phải không, vừa lúc bây giờ là thời gian nghỉ hè, cô xem qua cái chương trình này đi, nếu cô đồng ý tham gia, sau khi kết thúc sẽ có được hai ngàn vạn thù lao. Nếu trong thời gian này tôi thay đổi chủ ý, về sau tôi sẽ không can thiệp việc của cô và Lục Di Trình nữa. Còn nếu không, tôi hy vọng cô cầm thù lao đóng phim này, về sau đừng xuất hiện ở bên cạnh Lục Di Trình nữa, đó cũng là ý của Lục Di Trình.”
Đây là một canh bạc khổng lồ, nếu Khương Lan cũng đủ thích Lục Di Trình, khẳng định sẽ vì lấy lòng Với Vãn Thu mà tham gia cái chương trình tạp kỹ này.
Nhưng Khương Lan không thích, cô vừa tới nơi này, đến bóng người Lục Di Trình còn chưa thấy, nói gì thích.
Khương Lan không thích nam chủ, nhưng cô thích tiền, hai ngàn vạn cuối cùng vẫn phải rơi vào trong túi cô.
Khương Lan cầm lấy tài liệu chương trình kia, “Cháu nhất định sẽ nỗ lực để được bác gái đồng ý!”
Với Vãn Thu quay đầu đi, tựa như thực sự chướng mắt Khương Lan, bà nói: “Chiều mai đến gặp tổ chương trình, đưa cho tôi phương thức liên hệ của cô để tôi thuận tiện liên lạc.”
Khương Lan thêm Wechat Với Vãn Thu, hình đại diện Với Vãn Thu không giống mấy người lớn tuổi hay để như hoa sen, thảo nguyên gì đó, mà là một dòng chữ màu đen trên nền trắng. Mà đây có lẽ là Wechat của phòng làm việc, bằng không sao có thể cho cô, cô đều hiểu.
Mà hình đại diện Wechat của Khương Lan là một nhân vật hoạt hình bị té ngã, Với Vãn Thu sau khi nhìn thấy thì nhíu nhíu mày, cũng không nói gì.
Thêm WeChat xong, Với Vãn Thu nói: “Nếu đã tới đây rồi, thì cùng ăn một bữa cơm rồi đi. Đừng để người khác nói, đi gặp mặt mẹ bạn trai mà cơm cũng không được ăn.”
Nhà hàng Lục Diệp là tiệm lẩu gia truyền, cũng không phải là kiểu chuỗi cửa hàng lớn gì, nhưng đồ ăn rất ngon lại mang hương vị gia đình, chỉ có những người gần đây mới biết đến tiệm cơm nhỏ này thôi.----------------------------------------
Nếu bạn thích truyện hãy vote, cmt và đề cử ánh kim cho truyện nhé. Cảm ơn bạn rất nhiều