Trò Chơi Hướng Dẫn Tiểu Bạch Liên Câu Cá

Chương 4

Mắt thấy mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch của mình. Hứa Lâm Đinh biết chính mình cần phải đẩy nhanh tiến độ.

Hứa Lâm Đinh gạt lá cây qua một bên, nhìn thoáng qua dưới tàng cây, vừa rồi còn biểu hiện thân thể yếu ớt, giờ lại không một chút do dự thả người, vững vàng rơi xuống mặt đất, chạy ngược lại, dùng tay leo qua bức tường gạch xanh cao hơn 10m.

Hứa Lâm Đinh quay đầu lại nhìn thoáng ra phía sau, một lần nữa thu hồi ánh mắt. Tầm mắt trở xuống nhìn lên bảng điều khiển không khí, nhìn những chấm xanh không ngừng nhấp nháy trên bảng đồ, không chút do dự rời khỏi nơi thị phị này, bắt đầu kế hoạch cho hành động tiếp theo.

.........................................................................

Trong hoa viên đen như mực, không nghe thấy tiếng kêu của côn trùng, tiếng ve sầu, thậm chí cả tiếng gió cũng ngừng thổi.

Đột nhiên, có tiếng bước chân chậm rãi đến gần, kèm theo tiếng khóc nức nở, đánh vỡ không gian yên tĩnh quỷ dị.

"Khụ khụ khụ..." Ngoài cổng hoa viên, một người chậm rãi rời đi.

Sắc màu người đàn ông tái nhợt, cả người nhìn qua có vẻ thất hồn lạc phách, khi đi rất bất thường, giống như giây tiếp theo sẽ lảo đảo nặng nề ngã trên mặt đất.

Hoa viên đỗ nát, nơi nơi đều là tòa nhà cũ tổn hại mục nát, chỉ có hồ nước này, dù là trong đêm khuya, cũng có thể thấy được sự trong trẻo của nước từ ánh lân quang phản chiếu trên mặt nước.

Bên trên trãi đầy lá sen, điểm xuyến thêm vài nụ hoa, như bị tiếng ho thu hút, tất cả đều bắt đầu đung đưa cành cây, chậm rãi nhìn về phía vị khách không mời mà đến.

Ngay sau đó, một bóng đèn từ dưới đáy hồ chậm rãi nổi lên.

Nam nhân cứng ngắc quay đầu lại, trong nháy mắt nhìn thấy đối phương, đại não như bị bạch quang đánh trúng, sinh ra một loại ảo giác kì dị, đồng tử kịch liệt co rút lại, ẩn trong bóng tối, ánh mắt mang ánh sáng điền cuồng nóng bỏng cùng hưng phấn không bình thường.

Hứa Lâm Đinh nhìn mặt hồ phẳng lặng, nhắm ngay bóng đen không ngừng tới gần dưới đáy nước, gần như không chút do dự, đưa ra một quyết định lớn mật - trực tiếp nhảy xuống nước.

Hứa Lâm Đinh chìm xuống bị nước hồ xuyên thấu làm ướt sũng, toàn thân rung rẩy.

Một đôi tay lạnh lẽo xuất hiện sau lưng Hứa Lâm Đinh, gắt gao ôm lấy eo của cậu, giống như tảo lục ẩm ước quấn quanh thân thể Hứa Lâm Đinh.

Hứa Lâm Đinh rùng mình.

Cuối cùng cũng tới...

Tưởng đại thiếu Tưởng Thiêm Lăng

Nam nhân dựa vào eo Hứa Lâm Đinh, đầu đặt lên gáy, tay phải xuyên qua quần áo, vói vào ổng quần, bắt đầu tùy ý vuốt ve da thịt bóng loáng của cậu.

Hứa Lâm Đinh nhíu mày, cảm giác bị người chiếm đoạt xâm lượt lãnh địa càn quét toàn thân.

Tay nam nhân từ cẳng chân một đường hướng lên trên, động tác cũng thêm vội vàng.

Không thể nhịn được nữa.

Mắt thấy nam nhân sắp sờ đến địa phương không được đυ.ng đến, đầu óc Hứa Lâm Đinh nhanh chóng vận chuyển, lựa chọn đảo khách thành chủ, xoay người ôm lấy cổ nam nhân, như là người yêu lâu ngày gặp lại, chủ động hôn lên môi nam nhân một cách cuồng nhiệt. ( Đúng là muốn trị biếи ŧɦái hãy biếи ŧɦái hơn nó 😂)

Động tác của nam nhân nháy mắt dừng lại, bị động cảm thụ mềm mại trên môi.

Đột nhiên, hắn thay đổi ánh mắt, một tay đem người ôm chặc, giống như thực khách đói khát cạy miệng con hào, cẩn thận tham lam liếʍ láp, hận không thể hút cả đầu lưỡi Hứa Lâm Đinh ra.

Hứa Lâm Đinh thấy hắn mắt câu, lập tức nín thở, khạc một tiếng giả bộ như chết đuối.

Tưởng Thiêm Lăng tựa hồ ý thức được gì đó, nhanh chóng dừng lại nụ hôn thô lỗ, ôm chặc người trong lòng, kéo eo đối phương, ôm ngang người, đưa người lên trên mặt nước càng nhanh càng tốt.

Hứa Lâm Đinh hai tay câu lấy cổ nam nhân, ho khan hai tiếng, ngiêng đầu, mặt tái nhợt, suy yếu dựa vào vai Tưởng Thiêm Lăng, đáng thương hề hề.

Hứa Lâm Đinh ngước mắt nhìn thoáng qua nam nhân, rồi thu hồi ánh mắt.

Tưởng đại thiếu và Tưởng tam thiếu không hổ là anh em, không nói 100% giống nhau cũng tuyệt đối là cùng một cái khuân đút ra.

Nam nhân giống như rắn độc siết chặc con mồi, đem người ôm đến chặt chẽ, hắn híp híp mắt, trong mắt hiện lên một mạt ám sắt, "Môi ngươi thật mềm, sờ lên cũng thật thoải mái."

Hứa Lâm Đinh híp mắt, ẩn ẩn cảm giác có gì đó không thích hợp.

Tưởng Thiêm Lăng bế ngang người, thật cẩn thận đặt người xuống mặt đất, sau đó nhìn cậu nhịn không được lầm bầm.

"Thật kỳ lạ..."

"Ngươi hạ dược ta sao?"

Tưởng Thiêm Lăng dùng đầu lưỡi liếʍ môi dưới, đáy mắt lé ra một tia hắt ám thần bí. "Vì cái gì khi nhìn đến ngươi ta lại không khống chế được muốn đem ngươi chiếm làm của riêng, muốn hôn ngươi, muốn cởi sạch quần áo ngươi, càng muốn hung hăng mà khi dễ ngươi."

Vừa nói, Tưởng Thiêm Lăng vươn tay, đột ngột luồng ngón tay vào trong cổ áo Hứa Lâm Đinh, nhìn chằm chằm làn da mỏng manh trắng như sứ, lộ ra một tia tà mị cười nói: "Ngươi ngón chân cũng trắng như vậy sao?"

"...." Hứa Lâm Đinh nhấp môi, trong lòng cảm thấy ớn lạnh, không khỏi nhíu mày.

Kỳ quái, tính cách Tưởng đại thiếu so với tính cách hệ thống đặt ra không giống nhau.

[ Thông báo nhắc nhở:

《 Đại điện quỷ trạch 》 phó bản trò chơi tiến độ như sau:

Số người chơi: 6

Số người còn lại: 4

Chúc ký chủ sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ ]

Ngay khi Hứa Lâm Đinh định nói gì đó, một âm thanh thông báo vang lên bên tay.

Một người luôn bình tĩnh như Hứa Lâm Đinh cũng bị chấn động đến đồng tử co rụt lại, giật mình một cái.

Sao lại thế này? Vì cái gì đột nhiên chết mất 2 người.

Vừa mới xảy ra chuyện gì?

.........................................................................

Tưởng Trình Húc đứng bất động, hai mắt đỏ bừng, không chớp mắt nhìn chằm chằm cái cây không một bóng người, hai ham răng va vào nhau cầm cập.

Ánh mắt xuyên thấu của hắn quét một lượt xung quanh, như phát hiện cái gì, cúi xuống nhặt lên mãnh vải rơi trên mặt đất.

Không thấy...

Người không thấy nữa...

Cuối cùng, tựa hồ xác định được cái gì, thân thể không chịu khống chế rung lên, gương mặt lạnh lùng xuất hiện một vết nứt, thậm trí từ trên người hắn huyết sắc đỏ tươi không ngừng tuôn ra điên cuồng từ vết thương hở.

“A ————!” Trong mắt hắn một dòng huyết lệ không ngừng chảy ra, hắn ôm đầu, trong miệng phát ra một tiếng bén nhọn gầm rú.

Đi nơi nào? Vì cái gì tìm không thấy!

Thân thể nam nhân bắt đầu bốc lên một ngọn lửa dữ dội, ngọn lửa từ đầu ngón chân lan đến tóc, mang theo mảnh vải trong tay hóa thành tro tàn.

Hắn chậm rãi cuối đầu, trong ngực truyền ra một tiếng cười trầm thấp, tiếng cười càng ngày càng khuếch đại, thanh âm ngày càng vặn vẹo, lấy hắn làm trung tâm, trên mặt đất cỏ khổ cũng bị thiêu đốt.

Từng chiếc từng chiếc đèn l*иg đỏ rơi khỏi xà treo, nặng nề rơi xuống đất, ngọn lửa ngày càng nghiêm trọng, càng cháy càng dữ dội.

Sau lưng hắn truyền đến một tiếng thét chói tai.

Hai người đàn ông và hai người phụ nữ đồng thời chạy ra khỏi nhà, trong miệng phát ra tiếng la hét vặn vẹo.

4 người họ điên cuồng đập vào cửa gỗ tựa như kiến trên chảo nóng, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa.

"Cứu mạng...!"

"Thả chúng tôi ra ngoài! Thả tôi ra!"

Mắt Tưởng tam thiếu dịch lên người bọn họ, đôi mắt đen láy như chó sói, hung ác man rợ, phối với khuôn mặt chảy đầy máu càng thêm đáng sợ.

Một lúc sau, khóa sắt trên cửa gỗ bị bung ra, cánh cửa cuối cùng cũng mở.

Bốn người vừa mừng vừa sợ, không quản đồng đội sống hay chết, la to chỉ nghĩ chạy nhanh để bảo mệnh.

Nam nhân ánh mắt tối sầm, hóa thành làn khói đen bay ra ngoài, nhưng thân thể lại như bị thứ gì đó trối buột, hết lần này đến lần khác dù có cố gắng thế nào cũng không thể vượt ra được đại môn giam câm hắn cả đời.

Vì cái gì!!!

A a a!

Trong miệng Tưởng Trình Húc phát ra tiếng khóc bi thương nức nở, một cơn đau thấu xương như cuồng phong ấp đến khắp người, hắn quỳ trên mặt đất hít thở không thông như chìm trong nước biển.

Đột nhiên, hắn như ý thức được cái gì, quay đầu lại nhìn về hai cái xác nằm trong đống lửa.

Hắn đứng lên, vung tay phải, hai cái xác đồng thời nằm trước mặt hắn.

Tưởng Trình Húc đá nam tóc vàng ra, nhìn vào người đàn ông khác bị hắn gϊếŧ nhầm.

Hắn nhìn đăm đăm ra cửa, đưa ra một quy định táo bạo.

Thân thể Tưởng Trình Húc hóa thành khói đen biến mất trong không khí. Cái xác trên mặt đất đột nhiên mở mắt ra.

Ta nhất định sẽ tìm được ngươi!

Ngươi là cái đồ lừa đảo!

_________________________________________

[ Thông báo nhắc nhở:

《 Đại điện quỷ trạch 》 phó bản trò chơi tiến độ như sau:

Số người chơi: 6

Số người còn lại: 5

Chúc ký chủ sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ ]

Tim Hứa Lâm Đinh vừa mới chạy lên cổ họng, thông báo hệ thống lại vang lên lần nữa, trái ngược với thông báo trước.

Thấy số người sống trở lại 5, trái tim Hứa Lâm Đinh thắt lại.

Không thích hợp! Ngày càng không thích hợp!

Nếu là 4 Hứa Lâm Đinh còn có thể miễn cưỡng đem nó lý giải thành Tưởng Trình Húc không cẩn thận gϊếŧ nhiều thêm một người.

Nhưng từ 4 nhảy thành 5 giải thích như thế nào cũng không thông.

Hệ thống đưa ra thông báo dưới tình huống người đó chắc chắn đã chết, chẳng lẽ còn có thể chết đi sống lại.

Đầu óc Hứa Lâm Đinh nhất thời trống rỗng, cổ họng kịch liệt lăn lộn.

Nhiệm vụ này phi thường không thích hợp!

Đúng lúc này, nam nhân trước mặt tựa hồ nhận ra Hứa Lâm Đinh thất thần, một phen nắm càm cậu, cưỡng chế Hứa Lâm Đinh ngẩng đầu.

Đôi mắt đen láy của Tưởng Thiêm Lăng mang theo biến dạng bệnh tật, khóe miệng nhếch lên nụ cười như có như không.

"Ngươi nói, nếu như ta dìm chết ngươi, ngươi có thể hay không bồi ta một đời."

_________________________________________

Lời edit:

Tưởng đại thiếu thiệt là biết chiếm tiện nghi.

Tưởng tam thiệu thiệt là xui xẻo, người thì chưa liếʍ được miếng nào đã chạy mất.