Dần dần, ngay cả những người nghi ngờ cũng bắt đầu chấp nhận. Đây quả là điều hiếm thấy, bởi vì khi tiểu thuyết được chuyển thể thành phim, diễn viên chính thường bị soi mói. Nhưng lần này, mọi người đều nói rằng: "Chỉ cần nhìn thấy Ôn Hoài Quang, đã cảm thấy anh ấy chính là Giang Duệ sống động."
Hà Mạn Mạn nhận ra, anh đang đi trên con đường rực rỡ được định sẵn. Con đường đó là đại lộ ánh sáng. Cô chỉ đơn giản là nắm bắt cơ hội, đẩy anh một bước mà thôi.
Nghĩ vậy, cô cảm thấy mình dường như chưa bao giờ thực sự tiếp cận được anh. Giống như trước đây, chỉ có thể đứng từ xa mà ngắm nhìn... chỉ vậy mà thôi.
Bộ phim truyền hình dài 40 tập được quay rất nhanh, sau khi đóng máy, Ôn Hoài Quang gọi điện mời cô đi uống trà. Hà Mạn Mạn không khỏi cảm thấy đôi chút bất ngờ xen lẫn niềm vui. Cô như một cô gái nhỏ, hồi hộp lục tung tủ quần áo cả buổi, cuối cùng chọn một chiếc váy liền màu be để tới buổi hẹn.
Quán trà mang phong cách cổ kính, khi cô tới, Ôn Hoài Quang đã ngồi chờ ở vị trí gần cửa sổ, ánh mắt thả hồn theo dòng suy nghĩ. Quán trà này nằm đối diện Tinh Quang nên thường được các ngôi sao lựa chọn để gặp gỡ trò chuyện, đảm bảo được sự kín đáo.
Ôn Hoài Quang rót cho cô một chén trà:
"Hà tiểu thư, tôi đặc biệt đến đây để cảm ơn cô." Anh ngước mắt lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Cô đã giới thiệu tôi, tôi vô cùng cảm kích. Không có gì để đáp lại, chỉ có thể dùng một chén trà này để bày tỏ lòng biết ơn cô đã nhận ra tài năng của tôi."
Hà Mạn Mạn cảm thấy lời nói của anh phảng phất phong vị cổ điển, nghe vào tai lại vô cùng dễ chịu. Cô không nhịn được bật cười:
"Dù không có sự giới thiệu của tôi, anh chắc chắn cũng sẽ nhận được vai diễn này."
Đúng vậy, không có cô, Ôn Hoài Quang vẫn sẽ trở thành một ngôi sao lớn. Nhưng nếu hôm đó không có Ôn Hoài Quang, có lẽ cô đã không còn trên đời này nữa.
Nếu nói về ân nghĩa, việc cô làm cũng chỉ là trả lại ân huệ mà thôi.
"Không giấu gì cô, lúc đó tôi thực sự rất khó khăn. Nếu không có tiền bạc, có lẽ sẽ gặp nhiều rắc rối." Ôn Hoài Quang nói về những chuyện không hay trong quá khứ với thái độ nhẹ nhàng tự nhiên, "Vì vậy, tôi phải cảm ơn."
"Nếu còn từ chối nữa thì thật là kiểu cách." Hà Mạn Mạn mỉm cười duyên dáng, "Nếu vậy, sau này khi anh nổi tiếng, nhớ nể mặt tôi, đóng một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết của tôi nhé."
"Chắc chắn." Anh gật đầu đồng ý.
Hà Mạn Mạn giả vờ hỏi một cách vô tình:
"Tôi nghe nói hợp đồng của Tinh Quang rất khắt khe, thậm chí còn không cho phép nghệ sĩ hẹn hò riêng tư?"
Một nửa là cố ý, một nửa thật sự là tò mò.
Ôn Hoài Quang gật đầu:
"Đúng vậy."
"Tôi nghe nói anh không đồng ý?" Cô đỏ mặt vì câu hỏi có phần tọc mạch của mình.
Ôn Hoài Quang khẽ cười:
"Không thể đồng ý."
Không thể đồng ý, vì sao chứ? Trước đây, danh tiếng của Ôn Hoài Quang luôn rất tốt, chưa từng dính vào bất kỳ tin đồn tình ái nào. Anh giống như Trương Quốc Vinh ngày trước, ngay cả khi bị các nữ diễn viên đùa giỡn cũng vẫn giữ được vẻ lịch thiệp và thanh cao, không có chút gợϊ ȶìиᏂ nào.
Một người đàn ông như vậy, trước khi ra mắt liệu có bạn gái hay không?
Hà Mạn Mạn không dám hỏi câu này, chỉ có thể nói quanh co sang chuyện khác. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng trò chuyện với Ôn Hoài Quang là một điều rất dễ chịu. Anh không áp đặt, chủ đề có thể tùy hứng thay đổi, thỉnh thoảng khi anh không hiểu một điều gì đó, anh sẽ mỉm cười lắng nghe.
Một người bạn trò chuyện tuyệt vời! Điều này khiến cô cảm thấy buổi chiều trôi qua quá nhanh, thật ngắn ngủi.
Ôn Hoài Quang vẫn chưa có xe riêng. Hà Mạn Mạn đưa anh về lại siêu thị nơi họ lần đầu gặp nhau. Nhưng rồi cô ngạc nhiên khi thấy anh đang... đi mua đồ ăn. Mua đồ ăn... một ngôi sao lớn đi mua đồ ăn!
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc Hà Mạn Mạn như bị tê liệt. Cô là một nhà văn kiêm biên kịch, không bao giờ đăng ảnh cá nhân lên Weibo, nên không ai nhận ra cô. Nhưng Ôn Hoài Quang thì khác, độ nổi tiếng từ Loạn Thế Hồng Trần đã đưa anh vào tầm ngắm của công chúng. Lỡ bị người khác nhận ra thì làm sao đây?
Nhưng Ôn Hoài Quang vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, chọn lựa rau củ, trái cây và thịt tươi. Hà Mạn Mạn tò mò hỏi:
"Anh biết nấu ăn sao?"
"Đang học." Ôn Hoài Quang dường như nhớ ra điều gì đó, hỏi cô:
"Ở đâu có món ăn ngon, cô có thể giới thiệu không?"
Hà Mạn Mạn suy nghĩ một chút, rồi liệt kê một loạt tên nhà hàng. Anh nói:
"Cảm ơn cô, Hà tiểu thư."
"Khách sáo quá, vậy đi, sau này anh gọi tôi là Mạn Mạn, tôi gọi anh là Hoài Quang được không?" Khi hỏi câu này, Hà Mạn Mạn thật sự hơi căng thẳng.
Ôn Hoài Quang không nhận ra, gật đầu:
"Được."
Nhìn người đàn ông này tỉ mỉ chọn nguyên liệu, Hà Mạn Mạn có chút cảm giác kỳ lạ. Nhưng cô đã từng làm nội trợ nhiều năm, nhất là khi khẩu vị của Lâm Quốc Đống rất khó chiều, nên kỹ năng nấu nướng của cô khá tốt. Cô đặc biệt chia sẻ nhiều bí quyết cho anh, và Ôn Hoài Quang rất chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng điều.
Đặc biệt là một món tráng miệng, anh hỏi rất kỹ khiến Hà Mạn Mạn suýt nghĩ rằng anh thích đồ ngọt. Nhưng sau này cô mới biết, anh không hề thích đồ ngọt.
Về sau, cô dần đoán ra một số sự thật, chỉ có thể tự mỉm cười tự giễu về cảm giác tự đa tình của mình lúc trước.
Xem ra, ngay cả một nữ chính trọng sinh cũng không phải lúc nào cũng đạt được mọi điều mình mong muốn. Nhưng may mắn thay, cô đã nắm giữ được cuộc đời mình, không để lại chút nuối tiếc nào. Chỉ vậy thôi là đủ rồi.
Phải không nào?