“Vợ cậu thật sự là đối tác cầu kỳ nhất đấy.”
Tiền Dương chỉ cười trừ.
Tối hôm căn nhà được trang hoàng xong hết, Tiền Dương đã nói là hắn sẽ về nhà, nhưng bởi vì công ty có tiệc xã giao nên không thể về được, tới một giờ sáng mới lết cả người toàn mùi rượu về đến nhà.
Cả tòa nhà đều tối tăm không chút ánh sáng, chỉ có duy nhất nhà hắn vẫn còn bật một ngọn đèn.
Cái người chẳng mấy xinh đẹp kia đang nhắm mắt lim dim, rất tự nhiên mà nói với hắn một câu: “Anh về rồi.”
Sau đó giúp hắn cởi đồ.
Vừa cởi còn vừa hỏi: “Anh có đói không? Em có thể đi hâm nóng…”
Hắn thấy Nguyên Mộ Trần ngáp một cái, lên tiếng ngắt ý tốt của cậu: “Không cần, tôi uống chút nước là được rồi.”
Tiền Dương quen thuộc mở tủ lạnh ra muốn lấy một chai nước mát, nhìn thấy trong ngăn tủ chất đầy hộp đồ ăn, không khó để tưởng tượng ra Nguyên Mộ Trần ngồi nhìn một bàn đồ ăn này cô đơn đến mức nào.
Nghĩ tới bóng người lẻ loi kia đang chờ một người không về nhà, Tiền Dương vừa định nói một câu xin lỗi, tôi thất hẹn rồi thì Nguyên Mộ Trần đã ân cần đưa cho hắn một chiếc khăn mặt ấm và cốc nước vẫn còn nóng, chẳng nói lời nào nửa đêm đi xuống bếp nấu canh giải rượu cho hắn.
“Uống cái này sẽ đỡ khó chịu hơn chút.”
Từ trước đến nay chưa từng có ai đối xử tốt với hắn đến vậy, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, nhìn thấy ngón tay có dán băng keo cá nhân của Nguyên Mộ Trần thuận miệng hỏi: “Tay bị làm sao vậy?”
Nguyên Mộ Trần hoảng sợ rụt tay lại che sau lưng, xấu hổ nói: “Lúc nãy thái rau thì cắt phải ngón tay, có phải là em rất ngốc không?”
“Đúng thật là rất ngốc.” Tiền Dương là người hiện đại chuyên gọi đồ ăn ngoài cho tiện, hắn hoàn toàn không hiểu tại sao Nguyên Mộ Trần vẫn cứ kiên trì nấu cơm.
Trước đây còn ở cùng Chung Cẩn thì một ngày ba bữa bọn họ đều gọi đồ ăn hoặc tới nhà hàng hẹn hò. Trong mắt hắn, Nguyên Mộ Trần như vậy quả thực là tự kiếm thêm rắc rối.
…
“Quá nhạt, tôi không thích những món không có vị như thế này.”
Tiền Dương tan làm về nhà nhìn thấy trên bàn toàn là món rau, không phải hắn không muốn ăn mà là cảm thấy không cần thiết.
Hắn không hiểu nổi tại sao Nguyên Mộ Trần lại thích ở trong nhà bếp, có cuối tuần cậu còn ở trong bếp hơn nửa ngày chỉ để nấu một nồi canh xương bò.