Zombie Bao Vây: Hướng Dẫn Sống Còn Ngày Tận Thế

Chương 3: Tin Nhắn Cảnh Báo 3

Mặc dù không thấy đói, nhưng tôi vẫn cố gắng gặm một miếng bánh mì uống một ngụm nước.

Dù thế nào đi nữa, tôi phải sống.

Cắn nuốt, nhai, máu chảy, nội tạng, khuôn mặt tái nhợt.

Tôi bừng tỉnh từ trong cơn mơ, đưa tay lên thì cảm thấy mồ hôi lạnh đang lan tràn.

Không biết khi nào trời sẽ sáng lại.

Tôi liếc nhìn điện thoại. Đã tám giờ tối nhưng mặt trời vẫn đang treo trên kia, lại như thiêu đốt, chói chang đến nỗi có chút quái dị.

Trên đường bê bết máu và nội tạng, đống đổ nát từ vụ va chạm ô tô, người chết cứng đờ đi lại trên khắp đường phố ...

Tất cả mọi thứ như khẳng định với tôi rằng ngày hôm qua mọi chuyện thực sự đã xảy ra.

Tôi thấm khăn lau mặt, có chút hụt hẫng.

Mạng internet bị cắt, hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài, cũng không thể biết ngoài kia còn ai sống sót không...

Trong cơn bàng hoàng, bỗng tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.

m thanh rất nhỏ, nếu không phải trong phòng quá yên tĩnh thì e rằng chẳng nghe thấy gì.

Tôi cảnh giác ghé sát vào cửa sổ, mở rèm ra. Một khuôn mặt đột ngột xuất hiện khiến tôi giật cả mình!

Đứng vững lại mới nhìn rõ đó là một cô gái mặc áo khoác màu trắng, hai tay ôm khung cửa sổ, áp môi vào tấm kính.

"Đừng sợ, tôi là người tốt."

Tôi cau mày. Có người tốt nào lại đi cạy cửa sổ không, tôi thả rèm lại với ý nghĩ không muốn gặp rắc rối.

"Từ từ!"

Khi con người ta đang rối loạn, thì âm lượng cũng tự nhiên tăng lên, thu hút đám zombie bên dưới sột soạt vây quanh lại.

Cô gái tái hẳn mặt đi, giọng điệu cũng vì thế mà dịu lại, "Làm ơn giúp tôi với, những thứ đó ở bên dưới, tôi thực sự không còn chỗ nào để đi cả. Nếu anh muốn biết làm sao chúng đến được đây, tôi có thể cho anh biết!"

Cô ấy có vẻ chắc chắn, với lại cổ cũng tới từ ngoài kia. Nói không chừng cô ấy thực sự biết điều gì đó.

Với cả tôi cũng tích trữ rất nhiều đồ, quá đủ cho hai người sống sót.

Cô gái này tuy đến đột ngột nhưng lại nhỏ nhắn, gầy yếu, không có khả năng tự bảo vệ mình, tôi thực sự không thể để cô ấy tự sinh tự diệt.

"Mời vào."

"Cảm ơn anh, nếu không có anh, em chết chắc rồi. Người tốt đều sẽ được đền đáp. Ơn lớn không lời nào cảm tạ hết được. Không đúng, nhất định phải trả ơn anh. Nhưng mà em cũng không có gì để báo đáp anh cả."

Tự nói một mình xong, cô ấy cảnh giác liếc nhìn tôi, đôi mắt mở to trừng trừng như muốn nói: đừng tới gần đây, tránh xa tôi ra.

...

Chuyện này sẽ đi đến đâu đây.

Tự nói chuyện một mình cũng dễ toang lắm.

Sau đó tôi được biết cô ấy tên là Tiết Tuyết, hai mươi hai tuổi, chỉ kém tôi hai tuổi. Lúc này cô ấy vừa ăn bánh vừa cảm ơn tôi.

Đối mặt với căn phòng chất đầy vật dụng, cổ không có chút ngạc nhiên nào, chỉ ngẩn người nhìn vào không trung.

Đôi mắt to đẹp như búp bê, hàng mi dài lấp lánh rất hợp với cô ấy.

Sở hữu gương mặt khả ái, thanh tú, lúc không bám trên cửa sổ thì cô gái này cũng khá dễ thương đó.

Tôi nhanh chóng định thần lại, hắng giọng hỏi: "Cô đến từ đâu? Sao lại gõ cửa sổ của tôi?"

Không phải tình cờ mà cô ấy có thể biết tới nơi này.

"Em sống ở tòa nhà bên cạnh, em thường đến siêu thị của anh mua đồ. Anh không nhận ra em ..."

Nói rồi, cổ chuyển chủ đề, le lưỡi ngượng ngùng nói, "Thật ra hôm qua lúc anh tháo biển ồn quá làm em thức giấc."

"Cho nên?"

Cổ thận trọng nhìn qua, "Cho nên, em không biết những thứ đó đến từ đâu. Em đến chỗ anh vì biết ở đây có gì đó để ăn, và cũng biết anh sống một mình... Đương nhiên, em sẽ không gọi anh là cẩu độc thân! "

Cô bé ngoan, đau lòng quá mà.

Tôi kín đáo nhìn cô ấy.

Như sợ bị tôi đuổi đi, cô vội vàng giải thích: "Em thật sự không có nơi nào để về. Bố mẹ em đi nước ngoài rồi, chỉ còn mỗi em ở nhà".

"Đừng lo lắng, anh sẽ không đuổi em đâu."

Với tình hình bên ngoài mà để cô ấy đi bây giờ thì chỉ có chết, tôi không thể làm như vậy được.

"Nhưng sao em gan vậy."

Mặc dù hai tòa nhà ở cạnh nhau, nhưng để trèo qua bức tường bên ngoài thì cũng chẳng dễ gì.

Nhắc đến chuyện này, cô ấy hơi ngượng ngùng, xoa xoa chóp mũi. "Em học taekwondo được vài năm rồi. Em thực sự rất đói. Hơn nữa, những thứ đó tuy nhạy cảm với âm thanh nhưng thị lực lại kém, khả năng di chuyển của chúng cũng bị hạn chế không thể leo tường được. "

Tôi gật đầu. Những điều cô ấy nói về cơ bản đều trùng với quan sát của tôi.

Nhìn đồng hồ, đã mười giờ đêm, nhưng mặt trời vẫn treo trên cao, khiến người ta không khỏi bất an.

Tôi nhường phòng ngủ nhỏ cho cô ấy.

Ôm gối xuống tầng 1, nằm xuống đất nghỉ ngơi, nhân tiện nhìn ra ngoài cửa sổ, chăm chú quan sát tình hình trên đường.

Tất cả các cửa hàng đều đóng cửa, không còn chút sức sống nào. Khi lũ zombie không thấy người sống, thì chúng chả khác gì xác sống, chỉ dựa vào tường bất động.

Chỉ khi đứng dưới ánh mặt trời, chúng mới dần dần bị mục nát, hình dáng ngày càng trở nên ghê tởm.

Trong bóng đêm.

Một chiếc Land Rover màu xanh quân đội phóng qua, phá tan tử khí trên đường.

Xe phì phì xả khí rồi dừng lại trước cửa 711.

Đám zombie di chuyển theo phản xạ, cứ thế đi vòng quanh xe.

Cửa xe bật mở, hất văng một con zombie gần nhất. Người bước ra khỏi xe đang cầm rìu.

Hai chiếc rìu vụt qua, tách rời đầu và thân đám zombie xuống đất, bất động.