Lạc Thanh Liên đưa mắt cầu cứu nhìn về phía mẹ Nhan.
Không ngờ lần này mẹ Nhan cũng không đứng về phía cậu, ngược lại còn nói: “Em cũng thấy không nên phạt roi. Con cái lớn rồi, lòng tự trọng cũng cao, không thể mắng mỏ tùy tiện được. Bắt nó viết kiểm điểm, tự mình suy ngẫm sâu sắc mới là cách tốt nhất.”
Lạc Thanh Liên: “…”
Không, cứ đánh cứ mắng tùy ý đi cũng được — cậu da dày thịt rắn, tâm lý vững như thép, cậu chẳng sợ phạt thân thể chút nào. Cậu chỉ sợ phải viết!
Dung Ngọc ngồi xuống ăn cơm, gắp cho Lạc Thanh Liên một cái đùi gà, vừa nhìn vừa nói:
“Chiều nay ba đến trường của con rồi. Giờ con muốn để thằng rác rưởi Triệu Ngọc Thư đó bị buộc thôi học cuốn gói cút đi? Hay là “quân tử báo thù mười năm chưa muộn”, chờ nó tốt nghiệp xong rồi cho nó nếm mùi bị chèn ép, lăn lộn trong giới không chốn dung thân?”
Lạc Thanh Liên không khỏi thầm thở dài một tiếng — ba Dung quả nhiên là cáo già từng trải, thủ đoạn tàn nhẫn không chừa đường lui. Còn cái tên Triệu Ngọc Thư kia, chính là tên tra nam đã phụ bạc nguyên chủ, ép người ta đến mức tự vẫn.
Nói ra thì, Triệu Ngọc Thư vốn là “cỏ đẹp” của khoa Diễn xuất, còn là Chủ tịch hội sinh viên — có thể gọi là một người hội tụ đủ cả tài lẫn sắc, vẻ ngoài lại đạo mạo nghiêm chỉnh. Nguyên chủ thầm mến hắn suốt nhiều năm, cuối cùng cũng được hắn đáp lại, vui mừng suốt một thời gian dài.
Cả hai đều là nam, lại cùng học khoa Diễn xuất, đều ôm mộng làm minh tinh nổi tiếng sau này, nên chỉ có thể lén lút yêu đương, không dám công khai. Ba tháng trước, hai người bị chụp lén khi hôn nhau trong rừng nhỏ trong trường. Ảnh vừa bị tung ra đã lập tức bị nhà họ Dung cho người gỡ xuống, nên chưa kịp gây ra ảnh hưởng gì nghiêm trọng.
Tuy vậy, chuyện đã bị bại lộ, nguyên chủ dứt khoát hủy hôn với Dung Cửu Tiêu.
Nguyên chủ là người nóng nảy, còn nghi ngờ chính nhà họ Dung cho người đi chụp lén, vì tức giận nên đã bỏ nhà ra đi suốt ba tháng không quay về.
Thế nhưng vài hôm trước, không rõ là ai lại tung lên diễn đàn trường thêm loạt ảnh khác chụp cảnh nguyên chủ và Triệu Ngọc Thư hôn nhau. Nhìn vào ảnh thì có vẻ như là nguyên chủ chủ động cưỡng hôn, còn Triệu Ngọc Thư thì miễn cưỡng không thể từ chối. Lập tức, cả trường xôn xao, ai nấy đều bàn tán rôm rả về mối quan hệ thật sự giữa hai người.
Hiện nay tuy đã thông qua luật hôn nhân đồng giới, nhưng trên thực tế, phần lớn mọi người vẫn chưa thể chấp nhận. Nhất là đối với những ai muốn bước chân vào giới giải trí, việc công khai đồng tính chẳng khác nào tự tay đóng sập cánh cửa cơ hội.
Nguyên chủ thì không để tâm, muốn công khai cho xong, nhưng Triệu Ngọc Thư lại không đồng ý.
Trong nhật ký của nguyên chủ viết như sau:
“Ban đầu anh ta van xin tôi buông tha cho anh ta một con đường sống, bảo tôi đứng ra nhận là do tôi chủ động quyến rũ anh ta, là tôi đòi chết bám riết không buông. Nhưng rõ ràng là chúng tôi đang yêu nhau mà! Tôi từ chối, thế là anh ta nhốt tôi trong căn hộ thuê, không cho tôi ra ngoài.”
“Cuối cùng cũng trốn được, tôi đến trường thì mới phát hiện trên diễn đàn, anh ta đã đăng bài đính chính, nói mình đang hẹn hò với nữ thần khoa Văn. Còn tôi chỉ là một thằng đồng tính mặt dày, lâu nay đơn phương quấy rối anh ta. Anh ta thậm chí còn tung cả những lá thư tình tôi viết cho anh ta làm bằng chứng… tại sao Văn Na lại nói dối? Cô ta rõ ràng đâu phải bạn gái của anh ta!”
“Tất cả mọi người đều mắng tôi vô liêm sỉ. Họ dùng những lời lẽ nhục mạ tồi tệ nhất để công kích tôi và gia đình, thậm chí còn nguyền rủa cả nhà tôi chết hết… Tôi không thể ở lại ký túc xá được nữa, chỉ có Gia Niên an ủi tôi, còn Thằng Béo với Mặt Rỗ thì cứ đuổi tôi ra khỏi phòng… Tôi muốn về nhà nhưng lại thấy nhục nhã quá… Tôi sống không nổi nữa rồi, có ai có thể cứu tôi không…”
Lạc Thanh Liên hiểu rõ toàn bộ sự tình, trong lòng đã đem tên tra nam Triệu Ngọc Thư ra lăng trì xử tử cả vạn lần.
Giữa từng dòng chữ, cậu cảm nhận được sự tuyệt vọng cùng cực của nguyên chủ. Thế nhưng, Lạc Thanh Liên vẫn cho rằng nguyên chủ có tâm lý quá yếu, có lẽ do được gia đình bảo bọc quá kỹ, chưa từng trải qua đòn giáng nghiệt ngã nào, nên khi gặp cú sốc đầu tiên đã nghĩ không thông mà chọn cách tự sát.
Dung Ngọc là người cứng rắn, sau khi biết con nuôi bị ức hϊếp đến vậy, liền âm thầm suy tính đối sách để xử lý tên cặn bã Triệu Ngọc Thư.
Trong lòng Lạc Thanh Liên vô cùng cảm kích, nhưng cậu không có ý định để người nhà nhúng tay.
Nhân quả của mình thì phải tự mình gánh, tuyệt không thể để người khác bị liên lụy.
Lạc Thanh Liên nói: “Chuyện của con, để con tự xử lý. Không cần mọi người phải lo.”
Dung Ngọc sám mặt, gõ gõ lên bàn, nói: “Chẳng lẽ con vẫn còn tình cũ không dứt, định tha cho hắn một mạng à?”
Nếu thật sự như vậy, ông nhất định sẽ đánh gãy chân Lạc Thanh Liên, sau đó nhốt lại rồi bắt viết bản kiểm điểm mười vạn chữ!
Lãnh Thanh Liên cảm nhận được sát khí, vội vàng nói:
“Tất nhiên không phải, người con thích bây giờ đã là người khác rồi, Triệu Ngọc Thư là thứ gì chứ, cũng xứng để con lưu luyến nửa chút tình cảm à... Ba cứ chờ đó xem, con không đập cho hắn một trận mặt nở như hoa đào, hắn còn không biết vì sao hoa nở sẽ có màu đỏ đấy!”
Dung Tinh Lan nhìn bộ dạng trợn mắt há mồm, nghiến răng nghiến lợi của Lạc Thanh Liên lúc này, bất giác có chút ngơ ngẩn. Thằng nhóc này trước kia lúc nào cũng nhút nhát và u uất, gặp chuyện thì… hoặc đi mách lẻo, hoặc khóc lấy khóc để, không thể tự lo liệu tốt cho bản thân, không gan dạ cũng không có bản lĩnh. Vậy mà sau khi tự sát một lần, Lạc Thanh Liên giống như đổi thành người khác, đầy sức sống, tinh thần hăng hái, lạc quan hơn xưa rất nhiều. Cái dáng vẻ nhe răng giơ vuốt thế này lại khiến người ta thấy... khá dễ thương.
Phúc họa đan xen, sự thay đổi này cũng làm người khác mừng lo lẫn lộn. Trước kia nhìn Lạc Thanh Liên, Dung Tinh Lam chỉ muốn đấm cho một phát thôi.
Dung Ngọc và Nhan Chân Chân đều kinh ngạc, tính tình của Lạc Thanh Liên, người làm cha mẹ như họ còn hiểu rõ hơn ai hết, vậy mà không ngờ cậu lại có thể nói ra những lời như vậy.
Nhan Chân Chân lập tức đỏ hoe đôi mắt, đứa nhỏ đáng thương này chắc chắn là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ, đến mức cả nhân cách thứ hai cũng bị ép ra rồi.
Dung Ngọc thì lại tỏ ra vô cùng hài lòng, liên tục gật đầu nói: “Cứ mạnh dạn mà làm, cần người thì đi tìm anh cả con, đánh thành trọng thương thì ba sẽ thuê cả đội luật sư cho con, bệnh viện của nhà họ Nhan bao trọn chi phí điều trị cho hắn, chỉ cần đừng đánh chết là được, để lại một hơi thở cho hắn ráng mà lê lết chịu đòn của xã hội.”
Nhan Chân Chân trừng mắt lườm Dung Ngọc: “Anh đang dạy hư con nít đấy!”
Dung Ngọc hỏi lại: “Chỗ nào sai?”
Nhan Chân Chân nói: “Một loại cặn bã xã hội như thế, đánh một trận thì có ích gì? Em thấy vẫn nên làm cho hắn thân bại danh liệt, nếm thử cảm giác bị thiên hạ mắng chửi, chịu đựng dày vò về tâm lý mới đúng. Chứ không thì bao nhiêu ấm ức con mình chịu chẳng phải uổng phí hết sao?”
Dung Ngọc gật đầu nói: “Phu nhân nói đúng, gϊếŧ người phải gϊếŧ cả tâm, là anh suy nghĩ chưa được chu toàn.”
Lạc Thanh Liên: “…”
Cậu xem như đã nhìn ra rồi — mấy người đang ngồi ở đây toàn là cáo già giang hồ cả!
Lạc Thanh Liên vất vả thức trắng cả đêm, còn gọi hồn một con ma mới chết, khi còn sống nó học ngành máy tính, đến giúp cậu vọc máy tính cả buổi, vất vả lắm mới cắt dán, chắp vá được một bản kiểm điểm ba vạn chữ từ trên mạng. Nhân lúc đêm tối gió lớn, cậu len lén đem nó đặt lên bàn làm việc trong thư phòng của Dung Ngọc.
Tại sao phải lén lút? Chẳng phải vì bản kiểm điểm này chả đâu vào đâu, chữ thì xấu như gà bới, Lạc Thanh Liên sợ Dung Ngọc đọc xong sẽ tăng xông rồi túm cậu lại xử lý thêm một trận.
Hôm sau là thứ Hai, sáng sớm Lạc Thanh Liên đã ngồi xe thể thao đỏ chóe của Dung Tinh Lan đến trường học.
Tuy trường của Lạc Thanh Liên có tên là Học viện Nghệ thuật Đại học Yến Hoa, nhưng thực chất đây chỉ là một phân viện hạng ba “mượn danh” Đại học Yến Hoa, điểm đầu vào cực thấp nhưng học phí thì lại đắt đỏ kinh người. Dẫu vậy, rất nhiều người vẫn đổ xô vào đây chỉ vì tấm bằng tốt nghiệp y như chuyên ngành hệ chính quy.
Điều này dẫn đến việc sinh viên trong học viện phần lớn đều là con nhà giàu hoặc có thế lực.
Vì “đẳng cấp” không đủ nên Học viện Nghệ thuật chẳng đủ tư cách đặt trong khuôn viên chính của Đại học Yến Hoa, chỉ đành ủy khuất mà xây riêng một khu học xá bên cạnh.
Chủ thân xác này từ nhỏ đến lớn luôn tự ti vì mình không phải con ruột nhà họ Dung, nên chưa bao giờ để người nhà đến trường, cũng không nói gì về quan hệ giữa mình và nhà họ Dung. Vì vậy trong học viện hầu như chẳng ai biết cậu có liên hệ gì với Dung Tinh Lan, gần như thông tin nội bộ là con số 0.
Tin tức Lạc Thanh Liên tự sát đã lan truyền khắp nơi, nhiều sinh viên trong khoa Diễn xuất đều chờ xem trò cười của cậu. Không ngờ, sáng sớm thứ Hai đã thấy cậu bước xuống từ một chiếc xe thể thao đỏ chóe.
Chiếc xe này ở Đại học Yến Hoa nổi tiếng không phải dạng vừa — Dung Tinh Lan là người chẳng bao giờ biết viết chữ “khiêm tốn” thế nào, ba năm thay ba chiếc xe thể thao, là thiếu gia siêu cấp nhà giàu nức tiếng trong trường. Chỉ là, vị thiếu gia này lại cực kỳ giữ mình, ghế phụ chưa bao giờ có ai ngồi cả.
Vậy mà hôm nay… bọn họ tận mắt nhìn thấy Lạc Thanh Liên bước xuống từ ghế phụ của xe!
“Đm, người kia chẳng phải là Lạc Tiểu Tam sao?”
“Hình như đúng thật là cậu ta... Nhưng, sao cậu ta lại quen được nhân vật đình đám của trường mình? Mà chẳng phải Dung thiếu gia trước giờ chưa từng để ai ngồi ghế phụ sao? Bây giờ là tình huống gì vậy?”
“Lạc Bạch Liên đúng là một đóa sen trắng to đùng luôn đó. Ở chỗ Triệu Ngọc Thư không kiếm được gì, quay đầu cái là nhào vô ôm đùi Dung thiếu, cũng tính là có bản lĩnh thật.”
“Hồi trước nghe tin cậu ta uống thuốc tự tử, tôi còn thấy mắng người ta hơi quá... Nhưng giờ nghĩ lại, biết đâu vụ tự tử cũng chỉ là màn kịch cậu ta tự đạo diễn để đóng vai Bạch Liên?”
“Bảo sao, người ta đặt biệt danh là Lạc Bạch Liên.”
“Mấy người thôi nói vậy đi. Tôi thấy Triệu Ngọc Thư cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, nhìn cái cách hắn ta hành xử mới giống Bạch Liên thật sự đó?”
“Cậu mà cũng đi tẩy trắng cho Lạc Bạch Liên á? Đầu óc có vấn đề à?”
“Tôi bị bệnh thần kinh hay gì mà bênh vực cho cậu ta chứ? Tôi chỉ nói sự thật thôi!”
“Tôi thấy nếu Dung Tinh Lan thật sự để mắt đến Lạc Thanh Liên thì chắc đầu óc cậu ta còn có vấn đề nặng hơn.”
“Nói trước không chắc à nha, biết đâu bị dính bùa ngải rồi thì sao?”
“…”