“Thiếu gia, thiếu gia, ngài mau thức dậy đi, thánh chỉ tứ hôn của Hoàng thượng sắp đến rồi.”
Lục Cận Xung bị một trận tiếng ồn ào làm tỉnh giấc, lúc mở mắt ra, tơ máu trong mắt vẫn còn chưa tan đi, mang theo nồng đậm lệ khí, giống như ác quỷ mới từ địa ngục biển máu bò ra, làm cho gã sai hầu hạ bên cạnh sợ hãi không thôi.
Tiếng khóc của Tề Nguyệt phảng phất như còn bên tai, Lục Cận Xung thần trí hoảng hốt nhìn về phía cửa. Người tiến vào đang đứng ngược sáng, chỉ có thể nhìn thấy một đạo quang ảnh, hắn thầm nghĩ: Chẳng lẽ là quỷ sai muốn dẫn hắn đi.
Thời gian trôi qua vài phút, Lục Cận Xung mới dần dần thích ứng với ánh sáng, cũng rốt cuộc thấy rõ người tới là ai, là gã sai vặt Lục Cửu từ nhỏ đã đi theo bên cạnh hắn, nhưng người này không phải mấy năm trước đã chết ở Bắc cương rồi sao, như thế nào lại xuất hiện ở đây?
Nhưng nghĩ lại không phải chính mình cũng đã chết, Lục Cận Xung đột nhiên buồn cười, không nghĩ tới chủ tớ bọn họ còn rất có duyên phận, đã xuống hoàng tuyền còn có thể gặp lại nhau.
Lục Cửu phục hồi tinh thần lại trước tiên, vẻ mặt như muốn mệnh thúc giục nói, “ Tiểu tổ tông của ta ơi, ngài cũng đừng sững sờ nữa, mau thay đổi quần áo chuẩn bị tiếp chỉ đi, tướng quân và phu nhân đều đã ở chính đường chờ ngài.”
Khi Lục Cận Xung nghe thấy những lời này, trong lòng liền cảm thấy mờ mịt, còn chưa hiểu ngững lời này là có ý gì.
Lục Cửu thấy Lục Cận Xuyên như vậy, chỉ cho rằng trong lòng chủ tử không thoải mái, khuyên nhủ, “Thiếu gia, cho dù ngài không muốn cưới nam thê, nhưng không thể làm trái thánh chỉ.”
Ai không muốn cưới một tiểu nương tử mềm mại xinh đẹp chứ, huống chi thiếu gia nhà hắn còn là một vị tướng quân, cưới nam thê liền ý nghĩa sau này không thể có con vợ cả.
Lục Cận Xung lại bị lời này của gã sai vặt làm cho bừng tỉnh, nhào qua đi bắt lấy cánh tay của Lục Cửu lay động nói, “Ngươi nói cái gì? Tiếp thánh chỉ gì? Cái gì nam thê? Lục Cửu, ngươi mau nói cho rõ ràng.”
Lục Cửu bị Lục Cận Xung lắc qua lắc lại đến choáng váng, rất là bất đắc dĩ hỏi: "Thiếu gia, ngài bị sao vậy, đương nhiên là thánh chỉ tứ hôn của Hoàng Thượng rồi, hôm qua không phải ngài vẫn còn ở trong cung gặp mặt Tề đại công tử sao, sao hôm nay đã quên rồi.”
Lại nói tiếp, đều là do những đạo sĩ thúi kia nói bậy bạ, nếu không sự tình cũng sẽ không náo loạn thành như vậy.
“Thiếu gia, ngài mau ngồi xuống rửa mặt chải đầu đi.” Thời gian cấp bách, Lục Cửu cũng mặc kệ Lục Cận Xuyên đang phát ngốc, đem người ấn ngồi ở trước bàn trang điểm, kêu nha hoàn tiến vào hỗ trợ.
Lục Cận Xung nhìn gương đồng ố vàng trước mắt, nam tử trong gương không có râu ria đầy mặt, càng không có vết sẹo xấu xí giống như con rết. Chỉ thấy bộ dáng của một người trẻ tuổi thiếu niên lang, mang theo vài phần khí thế kiêu ngạo, đây rõ ràng là bộ dáng của Lục Cận Xuyên chưa đầy 20 tuổi. Hắn đang nằm mơ sao? Hay là…… Hắn thật sự trở lại quá khứ, trở lại 18 tuổi năm ấy, được Hoàng Thượng tứ hôn kia một ngày?
Nếu hắn nhớ không lầm thì, một năm này vào mùa thu, bắc nguyên Hung nô bị Trấn Bắc Quân đánh cho đại thương nguyên khí, thất bại thảm hại rút lui về đại thảo nguyên, nhưng phụ thân hắn cũng ở trong trận chiến này bị thương nặng.
Hắn phụng chỉ đưa phụ thân về kinh dưỡng thương, lại không ngờ vừa đến kinh thành, liền đúng lúc gặp được đạo nhân của Đại Cao Huyền Điện vào cung.
Vì thế quẻ bối: “Đại nạn buông xuống Phủ tướng quân, nhẹ thì cả nhà chết hết, nặng thì làm quốc gia rung chuyển” quẻ bối trực tiếp truyền tới tai Thánh Thượng, chuyện liên quan đến quốc gia đại sự, Khánh Khang Đế từ trước đến nay mê tín sao có thể làm lơ.
Bởi vì một lời của đạo sĩ, Lục Cận Xung đầu tiên là bị Khánh Khang Đế chỉ hôn, cưới một vị nam thê xung hỉ hóa giải tai ương, lúc sau lại bị tân đế lấy cớ làm lớn chuyện, bắt cả nhà Lục gia bỏ ngục, từ đây cửa nát nhà tan.
Nghĩ lại trước khi chết phát sinh đủ loại vấn đề, trong lòng Lục Cận Xung cuồn cuộn dâng lên một cổ tức giận ngút trời, hận không thể đem những kẻ vong ân phụ nghĩa kia, tay không xé nát.
Lúc này, nha hoàn đang giúp Lục Cận Xung chải đầu mang phát quan, lại bị cổ sát khí thâm trầm trên người Lục Cặn Xung làm cho sợ tới mức lui về phía sau một bước, ánh mắt giống như cầu cứu mà nhìn về phía Lục Cửu.
Dáng vẻ này của Lục Cận Xung, đừng nói là tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ, ngay cả Lục Cửu là gã sai vặt đã đi theo Lục Cận Xung trở về từ Bắc Cương, lúc này nhìn thấy khí thế của hắn, trong lòng cũng run sợ, “Thiếu, thiếu gia.”
Rõ ràng gương mặt của thiếu gia vẫn là tuấn lãng cương nghị như cũ, nhưng hôm nay không hiểu sao lại làm người cảm thấy sát khí nặng nề, giống như Diêm La trong địa ngục vậy.
Lúc này Lục Cận Xung mới hoàn hồn, phát hiện tay nha hoàn đang run rẩy, mới thoáng thu hồi khí thế trên người, nhưng hắn vẫn có chút hoảng hốt cùng nghi hoặc, việc kì lạ như trọng sinh thế nhưng thật sự xảy ra trên người hắn.
Đợi cho nha hoàn giúp Lục Cận Xung rửa mặt chải đầu xong, lại thay đổi triều phục võ tướng màu tím phức tạp, Lục Cận Xung đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật này, vội vàng đứng dậy chạy tới tiền viện. Hiện tại hắn yêu cầu cấp bách xác nhận một chuyện, có phải cha mẹ vẫn còn sống không.
“Thiếu gia, sao đột nhiên ngài lại vội vàng như vậy, từ từ, chờ ta với.” Lục Cửu ở phía sau đuổi theo kêu.
Lục Cận Xung có chiều cao tám thước, so với nam tử bình thường cùng lứa tuổi muốn cao hơn rất nhiều, một đôi chân dài vừa bước, Lục Cửu chạy chậm mới có thể đuổi theo.
Lúc này, Lục đại tướng quân và phu nhân Nguyên thị đều đang ngồi trên ghế Thái sư ở chính đường chờ đợi, Hoàng Thượng tứ hôn vốn là một chuyện vinh quang, nhưng trên mặt hai người lại đều không thấy được một tia vui mừng.
“Sao con trai còn chưa tới, mau sai người đi thúc giục đi.” Lục Hồng Phong nhìn thời gian, đoán được thánh chỉ hẳn là sắp tới.
Nhưng lời nói của ông còn chưa dứt, Lục Cận Xung đã từ bên ngoài bước nhanh tiến vào, Nguyên thị nhìn thấy con trai, vô cùng đau lòng đứng dậy khẽ gọi, “Hòe Nhi.”
Mới qua đi có một đêm, thần sắc trên mặt Lục Cận Xung đã trở nên ngưng trọng, làm nàng rất khó chịu.
Lục Hòe là tên lúc nhỏ cha mẹ đặt cho, cũng chỉ có ở hắn trước khi thành hôn, mẫu thân mới có thể gọi hắn là Hòe Nhi. Chợt nghe được tên gọi đã lâu, chẳng sợ đã sớm nhìn quen sinh tử, trong lòng đã cứng rắn như đá, khoé mắt Lục Cận Xung cũng nhịn không được chua xót.
Nhớ tới phụ thân bởi vì bị hàm oan mà chết bệnh, cùng mẫu thân cương liệt tuẫn tình, Lục Cận Xung hướng hai người quỳ xuống, dập đầu ba cái nói, “Phụ thân, mẫu thân, là Cận Xung bất hiếu.”
Là hắn bất lực mới làm cha mẹ bị oan khuất, đến chết cũng không có thể tẩy thoát tội danh, thậm chí khi cha mẹ qua đời, hắn cũng không thể túc trực bên linh cữu.
Nguyên Uyển thấy Lục Cận Xung bất ngờ quỳ xuống như vậy, gấp đến độ vội vàng giữ chặt hắn, “Hòe Nhi, con…….”
Lục Hồng Phong chống quải trượng, gian nan đứng lên, một bàn tay đè bả vai Lục Cận Xung nói, “Đứng lên đi, đừng làm người trong cung nhìn thấy bộ dáng này của con.”
Tuy rằng dân phong Đại Khánh mở mang, nam tử cùng nam tử cũng có thể thành hôn, chuyện này cũng không hiếm thấy, nhưng rốt cuộc cũng không phải chuyện sáng rọi, nhìn thấy sắc mặt Lục Cận Xung khó coi, Lục Hồng Phong liền thở dài nhắc nhở.
Cha mẹ rõ ràng là đã hiểu lầm ý của hắn, nhưng Lục Cận Xung cũng không giải thích nhiều, chậm rãi từ trên mặt đất dứng dậy.
Nguyên Uyển cẩn thận đỡ phu quân, trong miệng lại oán trách nói, “Đều tại ông hết, rõ ràng có thể từ chối Thánh Thượng, cũng không cần làm Hòe Nhi khó xử như vậy.”
Nguyên Uyển xuất thân trâm anh thế gia, nhưng tính tình lại rất bưu hãn. Nghe nói năm đó khi Lục tướng quân đến nhà cầu hôn bà, không ít thế gia đại tộc, con cháu quan lại đều cảm động đến rơi nước mắt, trực tiếp nói Lục Hồng Phong anh dũng.
“Ta cũng không dự đoán được Thánh Thượng sẽ tứ hôn.” Lục Hồng Phong rất là bất đắc dĩ nói.
Ông tưởng chỉ cần tùy ý chọn cho con trai một vị nam thê, qua loa bái đường là có thể kết thúc mọi chuyện, mới mở miệng đồng ý.
Nhìn thấy mẫu thân sắp nổi bão, Lục Cận Xung mới vội vàng mở miệng nói, “Phụ thân, mẫu thân, hai người đừng vì con tranh cãi nữa, con cũng không có không vui.”
Nhìn thấy cha mẹ vẫn còn sống vui vẻ, Lục Cận Xung mới dần dần có một tia cảm giác chân thật.
Nhưng kiếp trước, sau khi đại hôn của hắn mới vừa qua, đã thỉnh chỉ nhận mệnh thay thế phụ thân chân cẳng không tiện trấn thủ biên cương, vừa đến Bắc Quan liền thủ mấy năm, hiếm khi có dịp trở lại kinh thành, cùng cha mẹ ở chung không nhiều lắm, lúc này cứ việc trong lòng kích động, nhưng cũng không có làm ra hành động thân mật.
Mọi người nói chuyện vài câu, hạ nhân canh giữ bên ngoài cửa phủ vội vàng chạy tới báo, thì ra là đội ngũ truyền chỉ đã tới, người Lục gia cũng không hề nói nhiều, nhanh chóng tới cửa chờ tiếp chỉ.
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu rằng: Lục Cận Xung con trai của Trấn Bắc đại tướng quân Lục Hồng Phong, niên thiếu có công, trung hiếu lưỡng toàn, nay đã đến tuổi trưởng thành, thích hợp đón dâu, nghe nói trưởng tử Tề Nguyệt của Vĩnh An Bá, phẩm mạo xuất chúng, mệnh cách tương hợp, đây là trời đất tạo nên một đôi, nay Bệ hạ cho hai người chỉ hôn, thành toàn giai ngẫu. Toàn bộ nghi lễ, giao cho Lễ Bộ và Phủ Nội Vụ cùng nhau xử lý, nhanh chóng chọn ngày tốt thành hôn. Khâm thử!”