Trọng Sinh Chi Độc Sủng Nam Thê

Chương 5

“Thiếu gia, thiếu gia, ngài mau thức dậy đi, thánh chỉ tứ hôn của Hoàng thượng sắp đến rồi.”

Lục Cận Xung bị một trận tiếng ồn ào làm tỉnh giấc, lúc mở mắt ra, tơ máu trong mắt vẫn còn chưa tan đi, mang theo nồng đậm lệ khí, giống như ác quỷ mới từ địa ngục biển máu bò ra, làm cho gã sai hầu hạ bên cạnh sợ hãi không thôi.

Tiếng khóc của Tề Nguyệt phảng phất như còn bên tai, Lục Cận Xung thần trí hoảng hốt nhìn về phía cửa. Người tiến vào đang đứng ngược sáng, chỉ có thể nhìn thấy một đạo quang ảnh, hắn thầm nghĩ: Chẳng lẽ là quỷ sai muốn dẫn hắn đi.

Thời gian trôi qua vài phút, Lục Cận Xung mới dần dần thích ứng với ánh sáng, cũng rốt cuộc thấy rõ người tới là ai, là gã sai vặt Lục Cửu từ nhỏ đã đi theo bên cạnh hắn, nhưng người này không phải mấy năm trước đã chết ở Bắc cương rồi sao, như thế nào lại xuất hiện ở đây?

Nhưng nghĩ lại không phải chính mình cũng đã chết, Lục Cận Xung đột nhiên buồn cười, không nghĩ tới chủ tớ bọn họ còn rất có duyên phận, đã xuống hoàng tuyền còn có thể gặp lại nhau.

Lục Cửu phục hồi tinh thần lại trước tiên, vẻ mặt như muốn mệnh thúc giục nói, “ Tiểu tổ tông của ta ơi, ngài cũng đừng sững sờ nữa, mau thay đổi quần áo chuẩn bị tiếp chỉ đi, tướng quân và phu nhân đều đã ở chính đường chờ ngài.”

Khi Lục Cận Xung nghe thấy những lời này, trong lòng liền cảm thấy mờ mịt, còn chưa hiểu ngững lời này là có ý gì.

Lục Cửu thấy Lục Cận Xuyên như vậy, chỉ cho rằng trong lòng chủ tử không thoải mái, khuyên nhủ, “Thiếu gia, cho dù ngài không muốn cưới nam thê, nhưng không thể làm trái thánh chỉ.”

Ai không muốn cưới một tiểu nương tử mềm mại xinh đẹp chứ, huống chi thiếu gia nhà hắn còn là một vị tướng quân, cưới nam thê liền ý nghĩa sau này không thể có con vợ cả.

Lục Cận Xung lại bị lời này của gã sai vặt làm cho bừng tỉnh, nhào qua đi bắt lấy cánh tay của Lục Cửu lay động nói, “Ngươi nói cái gì? Tiếp thánh chỉ gì? Cái gì nam thê? Lục Cửu, ngươi mau nói cho rõ ràng.”

Lục Cửu bị Lục Cận Xung lắc qua lắc lại đến choáng váng, rất là bất đắc dĩ hỏi: "Thiếu gia, ngài bị sao vậy, đương nhiên là thánh chỉ tứ hôn của Hoàng Thượng rồi, hôm qua không phải ngài vẫn còn ở trong cung gặp mặt Tề đại công tử sao, sao hôm nay đã quên rồi.”

Lại nói tiếp, đều là do những đạo sĩ thúi kia nói bậy bạ, nếu không sự tình cũng sẽ không náo loạn thành như vậy.

“Thiếu gia, ngài mau ngồi xuống rửa mặt chải đầu đi.” Thời gian cấp bách, Lục Cửu cũng mặc kệ Lục Cận Xuyên đang phát ngốc, đem người ấn ngồi ở trước bàn trang điểm, kêu nha hoàn tiến vào hỗ trợ.

Lục Cận Xung nhìn gương đồng ố vàng trước mắt, nam tử trong gương không có râu ria đầy mặt, càng không có vết sẹo xấu xí giống như con rết. Chỉ thấy bộ dáng của một người trẻ tuổi thiếu niên lang, mang theo vài phần khí thế kiêu ngạo, đây rõ ràng là bộ dáng của Lục Cận Xuyên chưa đầy 20 tuổi. Hắn đang nằm mơ sao? Hay là…… Hắn thật sự trở lại quá khứ, trở lại 18 tuổi năm ấy, được Hoàng Thượng tứ hôn kia một ngày?

Nếu hắn nhớ không lầm thì, một năm này vào mùa thu, bắc nguyên Hung nô bị Trấn Bắc Quân đánh cho đại thương nguyên khí, thất bại thảm hại rút lui về đại thảo nguyên, nhưng phụ thân hắn cũng ở trong trận chiến này bị thương nặng.

Hắn phụng chỉ đưa phụ thân về kinh dưỡng thương, lại không ngờ vừa đến kinh thành, liền đúng lúc gặp được đạo nhân của Đại Cao Huyền Điện vào cung.

Vì thế quẻ bối: “Đại nạn buông xuống Phủ tướng quân, nhẹ thì cả nhà chết hết, nặng thì làm quốc gia rung chuyển” quẻ bối trực tiếp truyền tới tai Thánh Thượng, chuyện liên quan đến quốc gia đại sự, Khánh Khang Đế từ trước đến nay mê tín sao có thể làm lơ.

Bởi vì một lời của đạo sĩ, Lục Cận Xung đầu tiên là bị Khánh Khang Đế chỉ hôn, cưới một vị nam thê xung hỉ hóa giải tai ương, lúc sau lại bị tân đế lấy cớ làm lớn chuyện, bắt cả nhà Lục gia bỏ ngục, từ đây cửa nát nhà tan.

Nghĩ lại trước khi chết phát sinh đủ loại vấn đề, trong lòng Lục Cận Xung cuồn cuộn dâng lên một cổ tức giận ngút trời, hận không thể đem những kẻ vong ân phụ nghĩa kia, tay không xé nát.

Lúc này, nha hoàn đang giúp Lục Cận Xung chải đầu mang phát quan, lại bị cổ sát khí thâm trầm trên người Lục Cặn Xung làm cho sợ tới mức lui về phía sau một bước, ánh mắt giống như cầu cứu mà nhìn về phía Lục Cửu.

Dáng vẻ này của Lục Cận Xung, đừng nói là tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ, ngay cả Lục Cửu là gã sai vặt đã đi theo Lục Cận Xung trở về từ Bắc Cương, lúc này nhìn thấy khí thế của hắn, trong lòng cũng run sợ, “Thiếu, thiếu gia.”

Rõ ràng gương mặt của thiếu gia vẫn là tuấn lãng cương nghị như cũ, nhưng hôm nay không hiểu sao lại làm người cảm thấy sát khí nặng nề, giống như Diêm La trong địa ngục vậy.