Chạng vạng, trước khi cửa thành đóng cửa, một con tuấn mã lao nhanh ra khỏi thành, đạp lên gió tuyết một đường chạy về hướng nam. Sau khi Lục Cận Xung nghe được tin trưởng tỷ và cháu ngoại trai đã chết, phòng tuyến kiên cố trong lòng ầm ầm sụp xuống, hiện giờ trong đầu hắn một mảnh hỗn loạn, tựa như một con ngựa hoang vừa mới tránh thoát gông cùm xiềng xích, chỉ lo cắm đầu chạy không hề có mục tiêu.
Chỉ có trong tay đang gắt gao nắm chặt tín vật, chỉ hướng cho hắn.
Vừa ra khỏi thành không lâu, Lục Cận Xung cũng đã đuổi kịp đội ngũ đang hộ tống Tề Nguyệt đi Nam Cương, vừa tới gần, Lục Cận Xung liền ở trên mặt tuyết ngoài vùng hoang vu, nhìn thấy hai nha dịch đã dẫn Tề Nguyệt đi, còn có trên mặt đất đang nằm một thân ảnh đơn bạc.
“Có đi hay không, lão tử không quan tâm ngươi làm rơi vật gì, chúng ta còn phải lên đường, ngươi mau đứng lên cho ta.”
“Thật đúng là xui xẻo, đều sắp tới cuối năm, còn bị phân công một công việc như vậy.”
Lúc này, Tề Nguyệt đang ôm đầu nằm cuộn tròn trên mặt đất, thừa nhận hai nha dịch tay đấm chân đá, rõ ràng thân thể đã bị đông lạnh đến cứng đờ, nhưng lục phủ ngủ tạng lại giống như bị thiêu đốt, cảm giác vô cùng khó chịu, vị tanh ngọt không ngừng dâng lên từ trong cổ họng.
Tề Nguyệt nghĩ thầm, chết như vậy cũng tốt, hắn liền không cần đi đến Nam Cương xa như vậy.
Nhưng ngay sau đó, Tề Nguyệt lại nghe thấy có tiếng vó ngựa từ xa chạy tới, tiếp theo là vài tiếng kêu thảm thiết cùng sợ hãi, sau đó xung quanh hắn đột nhiên yên tĩnh lại. Tề Nguyệt có chút trì độn mà ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hai nha dịch đã bị người ta bẻ gãy cổ, đồng tử vẫn còn trừng lớn nằm chết trên nền tuyết.
Còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì, Tề Nguyệt đã bị một kiện áo choàng to rộng ấm áp từ trên đỉnh đầu phủ xuống thân thể, Tề Nguyệt chỉ cảm thấy bản thân rơi vào một cái ôm ấp cứng như sắt.
Đối diện với Lục Cận Xung, Tề Nguyệt cho rằng mình xuất hiện ảo giác, kéo kéo khóe miệng cười nói:
"Ngươi đã đến rồi"
Tề Nguyệt rõ ràng là bị bệnh đến sắc mặt tái nhợt, nhưng lúc cười gương mặt kia so với ánh tà dương của buổi chiều còn đẹp hơn rất nhiều, đẹp đến mức làm lòng người phải cảm thấy kinh ngạc, Lục Cận Xung nhìn thẳng Tề Nguyệt, trong lòng cũng không ngăn được có chút động tâm.
“Ừ.” Lục Cận Xung gật đầu.
Hai người còn chưa nói được mấy câu, liền nghe thấy nơi xa truyền đến từng trận tiếng vó ngựa dồn dập, Lục Cận Xung cưỡi con tuấn mã chạy ra ngoài, lúc này cũng bị một tiếng còi ra lệnh chạy trốn không thấy thân ảnh.
Nhìn thấy Ngự lâm quân vây quanh bọn họ chặt chẽ, lúc này Tề Nguyệt mới tin tưởng mọi chuyện phát sinh là chân thật không phải là mộng, Tề Nguyệt vô lực đẩy đẩy Lục Cận Xung nói, “Ngươi đi mau đi.”
“Đã không kịp nữa rồi.” Lục Cận Xung không nhúc nhích, Triệu Chung Hạ xuất hiện làm hắn hiểu rõ bản thân đã trúng kế, hắn liền nói sao một đường ra khỏi thành, không khỏi làm hắn cảm thấy quá dễ dàng.
Triệu Chung Hạ chỉ vào thi thể của hai nha dịch trên mặt đất, vô cùng đau đớn nói:“Lục Cận Xung, ngươi dám vượt ngục chạy trốn, gϊếŧ nhiều thủ vệ của Ngự Sử Đài như vậy, hiện tại lại gϊếŧ thêm hai gã nha dịch, quả thật là xem thường vương pháp.”
“Thì ra là vậy.” Lục Cận Xung nhìn thái độ của Triệu Chung Hạ cùng vừa rồi khác nhau như hai người, cuối cùng đã hiểu rõ dụng ý của tân đế.
Lục gia nhiều thế hệ vì Đại Khánh chinh chiến, công danh hiển hách, không giống với quan văn, võ tướng trong triều đình, có thể tùy ý định một tội danh là có thể chém đầu, vì thế tân đế đã cố ý thả Lục Cận Xung ra khỏi đại lao Ngự Sử Đài, thiết kế mọi chuyện làm như loạn thần tặc tử bao vây diệt trừ.
Nhìn thấy Ngự lâm quân chậm rãi tới gần, mũi chân Lục Cận Xung vừa nhấc, trên người nha dịch mang theo đao liền bị hắn nắm trong tay, một cái tay khác ôm lấy Tề Nguyệt, đem hắn chặt chẽ bảo vệ ở trong lòng ngực.