"Xong rồi! Đoàn Đoàn Viên Viên rửa tay ăn cơm nào!"
Giang Châu nhẹ nhàng thở ra, sau đó vội gọi hai cô con gái.
Hai cô bé đã sớm không chờ nổi nữa!
Lập tức vội chạy bạch bạch đến bên vạc nước, dùng muôi múc nước rửa tay cho nhau.
"Em cũng ăn đi."
Giang Châu lấy ra 4 đôi đũa từ trong ống gỗ, lại cầm 4 cái bát thiếu miệng, quay người nói với Liễu Mộng Ly.
Liễu Mộng Ly lúc này vẫn còn sững sờ.
Lúc Giang Châu gọi mình, nàng mới có phản ứng.
Một chiếc bàn bát tiên cũ kỹ làm bằng gỗ.
Đây chính là toàn bộ gia sản mà phân gia Giang Châu có được, đương nhiên còn có căn nhà đất cũ nát nhất này.
Giang Châu chọn những con cá nhỏ gần như không có xương cho hai tiểu nãi, và đặt chúng vào bát của chúng.
Lại cầm lấy bát của Liễu Mộng Ly, chuẩn bị múc cho nàng một bát canh cá trích.
Liễu Mộng Ly quá gầy.
Cánh tay gầy đến mức gần như chỉ cần bóp là vỡ nát.
Liễu Mộng Ly thấy Giang Châu định múc canh cá diếc cho mình, vội khoát khoát tay muốn từ chối.
"Cho bọn nhỏ ăn cả đi, tôi không......"
"Không thể."
Giang Châu biết nàng muốn để dành thức ăn cho Đoàn Đoàn Viên Viên.
Hắn tự mình múc một muôi canh cá vào bát đặt ở trước mặt của nàng, còn cẩn thận đổi phương hướng chỗ mẻ của bát.
"Chỉ khi em chăm sóc tốt bản thân, mới có thể chăm sóc tốt Đoàn Đoàn Viên Viên."
Giang Châu chăm chú nhìn nàng, nói: "Em yên tâm, từ nay về sau, anh sẽ để cho em cùng Đoàn Đoàn Viên Viên ăn cơm no."
Liễu Mộng Ly run rẩy từ tận đáy lòng.
Cô nhìn bát canh cá trích bày ở trước mặt, hốc mắt cay cay, như có sương mù bao phủ trước mặt, suýt chút nữa không cần được giọt nước mắt chực trào bởi nỗi niềm đã quá nhiều đắng cay.
Giang Châu......
Lẽ nào thật sự thay đổi rồi sao?
Hay là… cô đang nằm mơ?
........................
Vào đêm hôm đó.
Hai đứa con nít hiếm khi được ăn một bữa no.
Tối nay hai đứa con nít ngủ sớm, ngủ cực kỳ ngon ơi là ngon.
Giang Châu cùng Liễu Mộng Ly vẫn chia giường ngủ.
Hai người vốn không có cơ sở tình cảm nào cả, Liễu Mộng Ly là thanh niên trí thức xuống nông thôn, năm đó uống rượu say, mơ mơ hồ hồ phát sinh quan hệ cùng Giang Châu, có con, hai năm trở lại đây, nàng bởi vì Đoàn Đoàn Viên Viên, cắn răng chịu đựng chấp nhận ở lại nơi này.
Khoảng cách giữa hai người không phải cách một lớp vải, mà chính là cách một ngọn núi!
Thanh niên trí thức xuống nông thôn, dù gì bên trong có chút kiêu ngạo, Liễu Mộng Ly luôn lạnh lùng đối với Giang Châu, đây cũng là nguyên nhân vì sao đời trước Giang Châu luôn không đánh thì mắng Liễu Mộng Ly.
Chỉ là lúc này trọng sinh, Giang Châu đã hiểu rõ, nhiều khi, trừ ái tình, còn có trách nhiệm.
Liễu Mộng Ly là vợ của mình, Đoàn Đoàn Viên Viên là con của mình.
Hắn phải gánh vác trách nhiệm này!
- Lạch cạch...
Trong bóng tối, bỗng truyền vang lên một âm thanh.
Giang Châu vốn ngủ trên giường rơm ở bên ngoài, sợ Liễu Mộng Ly làm việc ngu ngốc!