Dịch giả: Rjnpenho.
Date of writing: Sep 13th 2022
Trần Vũ nghe vậy, quay đầu lại nhìn, lập tức sửng sốt.
Y phục của Thẩm Tĩnh Thù đã bị trút bỏ, vốn chỉ có một lớp áo bệnh nhân, nàng hiện nằm yên trên giường, dáng người như thế kia..Thật là tràn đầy dụ hoặc.
Cô nàng này, so lúc mặc và không mặc thật là khác biệt rất lớn a!
“Này lưu manh, anh còn nhìn đau đáu nữa à!”
Bị Lâm Tiểu Uyển hung hăn trừng mắt, Trần Vũ tỉnh mộng, gương mặt có chút ngượng ngùng, rời tầm mắt, từ trong ba lô rút ra một hộp châm cứu, từ bé đến lớn, đủ các thể loại.
Thấy cảnh này, Lâm Tiểu Uyển tò mò hỏi: “Chẳng phải anh là Đạo sĩ à, sao lại còn biết y thuật? A, có phải tôi đang quấy rầy anh không?”
“Không sao, còn chưa bắt đầu mà.”
Trần Vũ rút từng đoạn châm cần dùng, dùng rượu trắng rửa qua một lần, vừa làm vừa giải thích: “Y thuật hay Mao Sơn Thượng Thanh Kỳ Hoàng Chi Thuật, là một trong những bộ môn thiết yếu mà cổ Đạo sĩ phải tinh thông, thậm chí có một số nhân vật nổi tiếng trong lịch sử truyền bá tới tận bây giờ như Trung Y, Cát Hồng, Đào Hoằng Cảnh,..Đều là những tông sư Đạo môn, bất quá, thứ mà bây giờ tôi chuẩn bị thi triển, về lý mà nói thì không phải y thuật, chính xác hơn đây là một loại pháp thuật.”
Hắn đưa hai tấm Linh phù vẽ xong cho Lâm Tiểu Uyển, dặn dò, “Lát nữa khi tôi ra hiệu, cô liền đem hai tờ linh phù này áp vào hai bên huyệt Thái Dương của nàng, sau đó cứ duy trì khoảng hai phút đồng hồ lại bón cho nàng một ngụm linh thuỷ, nhớ kỹ, không được xảy ra sai sót nào, làm tốt việc này giúp tôi, những chuyện khác không cần quan tâm.”
Trông Lâm Tiểu Uyển trịnh trọng gật đầu tỏ vẻ đã rõ, Trần Vũ hít sâu một hơi, nói: “Bắt đầu đi.”
Đầu tiên là một thanh trường châm, đâm đỉnh đầu, phương vị vào chính giữa huyệt Bách Hội, hướng xuống ấn đường, sau đó là Tuyền Cơ, xuống chút nữa là huyệt Thiên Trì…Trần Vũ vạch ngực nàng, cắm một thanh ngân châm xuống.
“Anh….” Lâm Tiểu Uyển vốn định thốt lên, bất giác nàng nhớ tới chuyện gì, vội bịt miệng.
Từng giây từng phút trôi qua, ngoài cửa phòng, vài người đang hồi hộp chờ đợi, đi tới đi lui.
“Sao lâu vậy mà vẫn chưa xong?”
Thẩm Kiến Minh giơ đồng hồ lên xem, không biết đây là lần thứ bao nhiêu y làm vậy, 20 phút đồng hồ trôi qua, bên trong một tiếng động cũng không có.
Vốn dĩ là người chẳng bao giờ động tới chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mà lúc này Vương Sinh cũng đang châm lấy một điếu, đi ra khỏi phòng
Một lát sau, trong phòng bệnh truyền tới một hồi thanh âm lốp bốp, giống như có thứ gì muốn phá cửa sổ xông vào, tiếp đó, một tràng âm thanh gào khóc dội vào, thanh âm lanh lảnh, tựa hồ như của trẻ sơ sinh
“Tiểu hài tử”
Vương Sinh như nghĩ tới điều gì, vội bắt lấy tay Hồ Kiệt, cả người rúm ró lại, cơ hồ như muốn ôm chầm lấy cơ thể hùng vĩ của hắn.
“Đừng sợ, Trần đạo trưởng nhất định ứng phó tốt.”
Hồ Kiệt hiểu được đành vỗ bờ vai an ủi viện trưởng, “Ngài không biết anh ta lợi hại biết bao nhiêu đâu, nếu lấy cấp phẩm đầu bếp ra mà nói, Đạo sĩ huynh là đặc cấp đầu bếp, à không, thậm chí là quốc yến đầu bếp mới xứng tầm! Loại sự tình cỏn con này, không thành vấn đề…”
Lúc này, Thẩm Kiến Minh cũng nghe được quái thanh, nhất thời cũng bị doạ cho sắc mặc trắng bệch.
Âm thanh quỷ dị phát ra được một hồi, không bao lâu sau liền im bặt.
Đợi thêm một lúc, cửa phòng mở ra, Lâm Tiểu Uyển mời tất cả mọi người đi vào.
Trong phòng bệnh, Trần Vũ đang thu dọn đồ đạc trên giường phụ, toàn thân thấm dẫm mồ hôi, dáng vẻ hết sức mệt mỏi.
Hồ Kiệt nhanh trí rót trà bưng tới, tiện tay đưa cho hắn một chiếc khăn lau mặt.
Trên giường bệnh, Thẩm Tĩnh Thù vẫn an vị tại dó, vẫn là tư thế đấy, khí sắc không còn tái nhợt nữa mà trở nên hồng nhuận, thậm chí so với người khoẻ mạnh bình thường còn hơi đỏ hơn, giống như vừa trải qua một phen vận động mạnh, trên trán dịn đầy mồ hôi.
“Nàng không sao nữa rồi, chậm nhất là sáng ngày mai sẽ tỉnh lại.”
Trần Vũ nói vậy khiến ca ca của nàng kích động không thôi, một hồi lâu sau mới bình tĩnh trở lại, nhờ Vương Sinh đi gọi hai y tá qua chăm sóc Thẩm Tĩnh Thù, tất cả mọi người đều trở ra phòng khách.
“Trần đạo trưởng, trước đó Thẩm mỗ đã thất kính nhiều rồi, xin bồi tội với cậu.”
Thẩm Kiến Minh tự tay rót trà, hai tay mời Trần Vũ.
Trần Vũ cũng không khách khí nhận, trầm mặc một hồi, quay đầu nhìn về phía Lâm Tiểu Uyển, hỏi nàng: “Trước lúc cô đứng gần cửa sổ, có thấy gì lạ không?”
“Thực ra…Có một đứa bé, ghé vào trên cửa sổ, không ngừng đập đầu vào cửa kính, vì không muốn anh phân tâm nên tôi không có cảnh báo, bộ dáng nó hung tợn, tôi cũng không dám nhìn nhiều.”
Bây giờ nhớ lại cảnh tượng ấy, bất giác Lâm Tiểu Uyển còn rùng mình vài cái.
Thẩm Kiến Minh cau này nói: “Vậy Trần đạo trưởng lúc đấy không tự chứng kiến sao?”
“Lúc đó là thời khắc mấu chốt để hạ châm, căn bản không thể phân tâm.” Trần Vũ giải thích, nghĩ thầm may mà mình còn đề phòng, trên cửa sổ dán huyết tinh phù, nhược bằng không, hài tử kia mà vào được thì phiền toái lớn.
Bất quá, cũng có khả năng nó không định tới hại mình, mà chỉ muốn quấy rầy mình cứu chữa cho Thẩm Tĩnh Thù.
“Vì cái gì mà nó cứ nhất định phải nhằm vào nàng?”
Trần Vũ nghĩ nát óc cũng không ra.
“Hiện tại, chúng ta có thể đàm luận về Huyết Thủ Ấn được rồi chứ?” Trần Vũ thoát khỏi suy tư, hướng Vương Sinh và Thẩm Kiến Minh nói ra mong muốn của bản thân.
Hai người nghe vậy thì nhìn nhau, cắn răng gật đầu.
Vương Sinh hít sâu môt hơi, giành phần thuật lại: “Chủ nhân của dấu tay bằng máu, là của y tá tên là Sở Vận, chính là nữ thi thể mà hôm đó Trần đạo trưởng thấy ở trên sân thượng.”
“Huyết Thủ Ấn, được lưu lại vào ngày thứ hai sau ngày mà Sở y tá tự sát, được phát hiện tại phòng chứa thi thể lầu một của khu nhà chứa xác, kéo dài ra cầu thang bộ, tổng cộng có mười mấy dấu tay, từ ngoài cửa phòng trải dài tới tận chân cầu thang bộ, đây, tôi còn lưu ảnh chụp.”
Dứt lời, y lấy điện thoại ra, bật hình ảnh chụp hiện trường.
Một đoạn tường xi măng loang lổ, từng bàn tay máu in hết sức rõ ràng, cách mặt đất rất gần, khoảng chừng hai mươi cm.
Trần Vũ thoáng tưởng tượng, một người nằm rạp dưới mặt đất, dựa vào một tay đỡ thân thể, một tay chống lên tường, không ngừng bò, máu nhuốm đẫm bàn tay, bởi thế nên mỗi một đoạn lại lưu lại một dấu….
“Tôi tưởng nơi đó không có camera giám sát, làm sao lại biết là dấu tay y tá Sở.” Trần Vũ hỏi
“Y tá Sở trước đó tôi có nói, nàng chính là thi thể thứ ba được trang điểm!” Vương Sinh nói tiếp, “Bất quá thời điểm chúng tôi phát hiện ra nàng, trên tay nàng không có vết máu.
Lúc mà hai chúng tôi chứng kiến chuyện này, tôi cũng không nghĩ đó là dấu tay của nàng, bẵng đi không bao lâu, bác sĩ Thẩm mới làm công tác so sánh và kiểm tra mẫu máu, cùng với ADN của Sở Vận là hoàn toàn trùng khớp!”
“Là Thẩm Tĩnh Thù tự tay kiểm tra…”
Nghe đến đây, trong lòng Trần Vũ khẽ động, cẩn thận xâu chuỗi lại những chi tiết, hắn tiếp tục hỏi: “Chuyện này nghĩ đi nghĩ lại cũng không có gì quá đặc biệt, tại sao ban nãy hai người các ngài lại phải giấu?”
“Điều này…”
Sắc mặt Vương Sinh thoáng chốc trở nên khó coi, nhìn Thẩm Kiến Minh xin ý kiến.
Thẩm Kiến Minh đành thở dài, bất đắc dĩ đáp: “Đây là yêu cầu của tôi, bởi vì Sở Vận không phải nhân viên bình thường, nàng cùng Tĩnh Thù là bạn tốt, cùng nhau học Y, ra nước ngoài du học lại tiếp tục ở cùng nhau, sau khi tốt nghiệp thì Tĩnh Thù về bên này công tác, nàng cũng trở về theo…Cho nên, vì thanh danh của nàng, tôi mới yêu cầu tất cả mọi người không ai được bàn luận bất cứ điều gì về chuyện này.”
“Tôi vẫn chưa hiểu…”
“Sở Vận, trước khi tự sát khoảng một tuần, nàng có đi phá thai…”
Trần Vũ sửng sốt.
Lâm Tiểu Uyển bên cạnh cả kinh, chen ngang: “Cho nên, tiểu quỷ kia, là…của nàng..”
“Mấu chốt chính là ở đó, nàng chưa có kết hôn, kể cả bạn trai cũng không, cho nên, tôi mới cố gắng giảm bớt độ nghiêm trọng của sự tình..Còn nữa một lý do nữa, bởi vì quan hệ giữa tôi và nàng vốn không tệ, trong bệnh viện đã từng lưu truyền một tin đồn, nói rằng chúng ta là một cặp, và đứa bé trong bụng là con của tôi…”
Thẩm Kiến Minh kể tới đây chỉ biết cười khổ, ngẩng đầu nhìn Trần Vũ, “Trần đạo trưởng, chuyện đã tới nước này, ở trước mặt cậu, tôi tuyệt nhiên sẽ không nói láo, y tá Sở với tôi tuy rằng đặc biệt quen thân, nhưng giữa chúng tôi thực sự không có quan hệ gì mờ ám!”