Sau Khi Xuyên Không Nhất Định Phải Khiêm Tốn

Chương 3: Vẫn chưa nhận ra sự thật

Ngô Hồng Lâm ho nhiều đến mức tai đau nhói, và cuối cùng hơi thở của dịu lại, nhìn lại trên người mặc đồ cổ trang và còn ướt đẫm.

Đơn vị sản xuất này cũng thật là vô đạo đức, còn để cho diễn viên bị ướt đến mức nói không nên lời, ai sẽ chịu trách nhiệm cho các hóa đơn y tế nếu diễn viên bị cảm lạnh?

Chờ một hồi vẫn không có ai đến gọi nên hắn quyết định chủ động.

Khi hắn bước ra khỏi giường, nhận ra rằng chân hơi yếu, giống như đang tập thể dục vất vả, hoặc cảm giác mất sức sau khi tham gia một cuộc thi kéo co, cơ bắp bị đau nhức, và cơ thể hơi run.

Ngô Hồng Lâm không thèm để ý, hắn chỉ coi đó là một tác nhân nhỏ khi bị ngã đập đầu.

Trong khi suy nghĩ về những gì sau khi ngất đi, tại sao hắn tỉnh lại không phải trong bệnh viện hay trong phòng mà lại ở trong một màn biểu diễn quái đản như thế này? Có thể là hắn đã lấy phí diễn trước sao?

Nghĩ đến đây, hắn càng lo lắng đi tìm nhân viên phục vụ, nhưng vừa mở cửa phòng, hắn đã chết lặng.

Cái này, cái này, đây hoàn toàn là cảnh trong phim cổ trang đại lục! Hòn non bộ, bậc thềm, dãy phòng và hàng loạt người hầu bận rộn….

Có một trung tâm cổ xưa trong thành phố hắn sống, phải không?

Ngay khi Ngô Hồng Lâm còn chưa nói nên lời, hai người đàn ông mập mạp cạnh cửa vội vàng chạy tới.

"Tiểu Tửu, chúng tôi hành động theo mệnh lệnh, đừng làm khó chúng tôi!"

"A..."

Ngô Hồng Lâm muốn nói rằng mình không phải là Tiểu Tửu, nhưng khi vừa mở miệng, cổ họng đã đau nhói và ho dữ dội. Một người nô tài ở cách đó không xa chạy lại giúp hắn xoa lưng.

"Tiểu Tửu, đừng vội nói, ngươi bị sặc nước, nhưng có thể sống sót là được rồi, không xui xẻo như thiếu gia...”.

"Ừ, Tiểu Tửu," một cô gái với hai bím tóc chạy đến: "Muội còn tưởng rằng vừa rồi lão gia tới đây muốn gϊếŧ huynh, không ngờ huynh không sao cả."

Ngô Hồng Lâm nhìn cô bé trước mặt, cô bé mới mười ba, mười bốn tuổi nhưng cao gần bằng hắn, và người bên cạnh ngoài 40 tuổi, ngoài 50 tuổi, cao hơn hắn một chút, dù không tự hào về chiều cao của mình, nhưng một trăm bảy mươi ba phân là con số không cần phải thua kém đúng không? Tuy nhiên, hai dàn diễn viên nữ này thực sự cao như vậy, chưa kể đến hai người đàn ông mạnh mẽ phía sau, nhìn bề ngoài thì họ ít nhất là mét 9.

Chẳng lẽ nơi này cũng được đặt làm “Vương quốc của những người thượng đẳng”? Vừa rồi hắn ngồi ở trên giường cũng không có chú ý, hiện tại nghĩ lại, hai người trước mặt xem ra cũng không thấp!

Thật là kỳ lạ.

Ngô Hồng Lâm không nói gì, dù sao cổ họng cũng đau đến mức không nói ra được.

Hắn nhìn xung quanh và nghĩ nếu ở ngoài trời thì việc giấu thiết bị chụp ảnh và nhân viên còn khó hơn, dù thế nào đi nữa, hắn nhất định sẽ nhìn thấy dây của thiết bị!

Ngô Hồng Lâm với bộ quần áo nặng nề đã thấm nước và đi xung quanh tìm kiếm. Hắn bước lên cây cầu nhỏ dài chừng chục mét nối giữa hai con đường, vô tình cúi đầu nhìn xuống nước.

"........"

Giơ tay phải lên vẫy vẫy, sau đó giơ tay trái lên vẫy vẫy, hình ảnh phản chiếu xuống ao nhỏ dưới cầu quả thực là động tác giống như mình, vấn đề là, khuôn mặt đó không phải của hắn!

Hắn hơi hoảng sợ.

Đội trang điểm dù hùng hậu đến đâu cũng không thể biến gương mặt của một người đàn ông ba mươi tuổi thành một cậu nhóc mười ba, mười bốn tuổi đẹp trai như vậy được! Cho dù có cách nào đi nữa, hắn lúc mười ba, mười bốn tuổi trông cũng không giống như thế này!

Chuyện quái gì xảy ra với hắn vậy? Hình ảnh phản chiếu trên mặt nước của ai?

------------------