Bạc Tiên Sinh Bỗng Dưng Nghiện Cô

Chương 15

Dứt lời, cô kéo váy lên.

Trên đôi chân dài trắng nõn hoàn mỹ, đầu gối đã bầm tím một mảng lớn, trông vô cùng chói mắt.

Bạc Vân Khê lắp bắp: "Cô... rõ ràng là cô đánh tôi..."

"Tôi thừa nhận bộ dạng thảm hại của cô bây giờ đúng là kiệt tác của tôi, nhưng người chửi trước là cô! Người ra tay trước cũng là cô! Tôi chỉ tự vệ chính đáng!"

Giang Dao Yểu kiêu hãnh hất cằm, đôi môi đỏ khẽ nhếch: “Cả hai đều bị thương, nhưng cô đánh không lại thì đi méc người lớn, còn cắn ngược lại bảo là tôi ra tay trước? Trò trẻ con ba tuổi này, cô nghĩ ai là kẻ ngu mà tin cô?"

Nếu không phải bầu không khí không phù hợp, Lý Kính suýt nữa đã vỗ tay tán thưởng.

Bạc phu nhân quá lợi hại!

Miệng lưỡi sắc bén như súng máy!

Không những phủi sạch trách nhiệm mà còn đổ ngược lại, cuối cùng ép mọi người ở đây phải chọn phe, bởi vì...

Ai tin Bạc Vân Khê, người đó chính là kẻ ngu!

Có văn có võ, ăn nói sắc sảo!

Hoàn toàn không cần Bạc tổng ra tay!

Vẫn chưa hết...

"Còn lý do tại sao Bạc tiểu thư lại gây sự với tôi?" Giang Dao Yểu mỉm cười, lắc lắc chiếc điện thoại trong tay: “Nếu mọi người hứng thú, tôi có vài tấm ảnh ở đây, toàn là ảnh giường chiếu và video tình ái của cô ta và bạn trai tôi... À không, bây giờ là bạn trai cũ rồi. Cảnh tượng rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ đấy..."

Sắc mặt Bạc Vân Khê lập tức biến đổi, lao lên giật lấy điện thoại rồi đập xuống đất.

"Bốp!"

Màn hình điện thoại vỡ vụn như tuyết rơi.

Cả căn phòng chìm vào im lặng chết chóc.

Đến khi Bạc Vân Khê hoàn hồn, cô ta mới nhận ra nụ cười đắc ý trên gương mặt Giang Dao Yểu.

Nhưng…

Đã quá muộn.

Đập điện thoại chính là bằng chứng rõ ràng rằng cô ta đang chột dạ!

Mọi người trong phòng ai nấy mang một biểu cảm khác nhau.

Sự thật đã quá rõ ràng.

"Lý Kính."

Giọng nói trầm ổn vang lên, Bạc Cẩm Lan không nhanh không chậm ra lệnh cho cấp dưới: "Xử lý hiện trường đi."

"Vâng, Bạc tổng." Lý Kính lập tức hiểu ý, nhanh chóng sắp xếp: "Các vị, phiền mọi người ra ngoài một chút."

Đám đông không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn răm rắp đi theo rời khỏi phòng.

Cánh cửa đóng lại, chỉ còn lại vài người liên quan.

"Thím ba." Bạc Cẩm Lan chậm rãi lên tiếng: “Hai tiểu thư nhà họ Bạc và họ Giang đánh nhau vì một người đàn ông, nếu truyền ra ngoài chẳng hay ho gì. Vậy nên, tôi đề nghị giải quyết chuyện này trong nội bộ, cũng tránh để các trưởng bối lo lắng. Thím thấy thế nào?"