[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi

Quyển 2: Lần Thứ Hai Chết Vì Vai Ác - Chương 1

[Chúc mừng ký chủ hoàn thành thành tích "lần đầu tiên chết vì nhân vật phản diện", điểm thưởng 100.000, điểm tích lũy hiện tại là 100.000.]

[Bây giờ xin hỏi ký chủ, có cần xóa ký ức ở thế giới đầu tiên hay không? Sau khi xóa ký ức, giá trị tích lũy sẽ không thay đổi.]

[Có ba phút để cân nhắc, bắt đầu đếm thời gian.]

Du Đường vừa mới thoát ly ra khỏi cơn đau đầu, linh hồn dần bình tĩnh lại, liền nghe được một chuỗi lời này của hệ thống.

Sau khi hệ thống giảm đau, trí nhớ của anh dừng lại ở kết cục bị quyền thủ ngược đãi đến chết, hiện tại nhớ tới vẫn cảm thấy chua răng.

Tên hỗn đản kia thật sự gϊếŧ đỏ mắt, hệt như súc sinh.

Thuốc cấm hại người..

[Hỏi lại ký chủ, có cần xóa bỏ ký ức hay không, đếm ngược 10, 9, 8...]

Du Đường không chút do dự: cần.

[...] Hệ thống: [Hu hu hu, tra nam!]

Du Đường: ???

Du Đường: Thống thống, lời này ngươi xác định nói ta ...

Lời còn chưa dứt, đầu tiếp tục đau đớn, lần này Du Đường trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Và rồi... Anh bị nước lạnh hắt tỉnh.

"Khụ khụ khụ..." Bởi vì hít thở nên có nước sặc vào lỗ mũi, Du Đường kịch liệt ho khan vài tiếng, mở mắt ra nhìn rõ tình huống chung quanh.

Anh hiện tại đang ở một chỗ giống như phòng thẩm vấn, trên vách tường treo các loại hình cụ, vừa nhìn đã làm cho người ta không rét mà run.

Mà lúc này, hai tay đều bị xích treo trên khung sắt, duy trì tư thế quỳ, băng gạc quấn từ ngực đến hông đều bị nhuộm máu, lại bị nước thấm ướt, đau đến nỗi anh phải nhíu chặt mày.

Đứng ở trước mặt anh là một vệ sĩ áo đen dáng người cao lớn, ném thùng nước sang một bên, thanh âm lạnh như băng: "Thẩm gia kêu mày bảo trì thanh tỉnh!"

"Còn dám ngủ, sẽ không dùng cách nhu hòa như vậy để đánh thức mày!"

Đại ca, anh gọi đây là nhu hòa hả?

Du Đường trong ý thức hô hệ thống: Thống thống, đây là xảy ra chuyện gì?

[Tới đây, tới đây, ký chủ, ta truyền tư liệu cho ngươi, ngươi xem xong sẽ hiểu!]

Du Đường: được.

Sau khi tiếp nhận được tư liệu, Du Đường liền hiểu rõ.

Thế giới này cũng là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ, kể về câu chuyện tình yêu giữa tổng tài Công và minh tinh Thụ.

Nhân vật phản diện Thẩm Dục trong sách là thế lực đối địch với tổng tài Công, tổng tài Công muốn đánh bại nhân vật phản diện, cho nên phái thủ hạ Du Đường này đi nằm vùng, trong một mớ hỗn loạn đã chặn dao cho Thẩm Dục để đổi lấy sự tín nhiệm của đối phương, ở lại bên cạnh Thẩm Dục.

Thế nhưng Thẩm Dục nổi danh đa nghi, Du Đường đột nhiên xuất hiện chắn dao, không những không làm hắn ta cảm động, ngược lại còn khiến hắn ta nghi ngờ ý đồ chân chính khi đối phương làm như vậy.

Cho nên, hắn đã nhốt Du Đường còn đang bị thương ở chỗ này, chờ lát nữa sẽ tự mình thẩm vấn.

Còn về nhiệm vụ mà Du Đường phải hoàn thành ở thế giới này, chính là ở lại bên cạnh Thẩm Dục, đối với hắn hữu cầu tất ứng, đạt được sự tín nhiệm của đối phương, xoát đầy độ hảo cảm đến 100.

Sau đó thì phản bội tổng tài Công, đánh tráo cơ mật thương mại vốn nên đưa cho tổng tài Công. Lại bị Thẩm Dục phát hiện, cho rằng Du Đường đã bán đứng mình, vì thế phẫn nộ nhốt anh lại.

Sau một phen ngược luyến tình thâm, Thẩm Dục phát hiện Du Đường bị ung thư phổi, không lâu nữa sẽ qua đời.

Cùng lúc đó, Thẩm Dục còn phát hiện tư liệu mà Du Đường đưa cho tổng tài Công là giả.

Hắn tỉnh ngộ mình đã trách sai Du Đường, bắt đầu hối hận vì chuyện đã làm lúc trước.

Cuối cùng, Du Đường chết đi, trở thành bạch nguyệt quang không thể xóa nhòa trong lòng Thẩm Dục.

Du Đường:...

Du Đường: im lặng.

Du Đường: Đây là loại kịch bản ngu ngốc gì?

Du Đường: còn có cái chuyện giam cầm kia là sao?

Du Đường: Chẳng lẽ Thẩm Dục này là một tên biếи ŧɦái?

[Ách...] Hệ thống hơi chần chừ, trả lời: [Tư liệu nói tính cách hắn âm trầm, thủ đoạn ngoan độc, còn có tính khiết phích, tâm tình cực đoan, âm tình bất định, xem ai cũng không vừa mắt, đánh gãy cánh tay và chân đối phương vẫn là nhẹ. Vả lại, hắn ghét nhất có người chạm vào đồ vật của hắn và người mà hắn coi trọng. Cho nên mới nói, một khi ngươi muốn xoát đầy độ hảo cảm của hắn, về sau ở thế giới này, mỗi một phút một giây đều có nguy hiểm đến tính mạng]

[Về điểm này.] Hệ thống nghiêm túc kết luận: [Ta cũng nghĩ hắn là một tên biếи ŧɦái.]

Hệ thống vừa nói xong, cửa phòng thẩm vấn bị người ta mở ra từ bên ngoài, thanh niên mặc trường sam trắng một tay chống quải trượng màu bạc đi vào, tóc của hắn hơi dài, dùng dây tóc màu trắng buộc ở sau lưng, lộ ra khuôn mặt cự kì xinh đẹp, nếu không phải chiều cao xuất sắc và một dãy núi bằng phẳng trước ngực, Du Đường đều hoài nghi hắn là tiểu thư dân quốc giả nam trang.

[Tại sao lại giống nhau như vậy?!] Hệ thống kinh ngạc thốt lên, nghe thấy Du Đường sửng sốt hỏi lại: Cái gì giống nhau?

[Không có gì, không có gì, không quan trọng, không quan trọng.] Hệ thống vội vàng lấp liếʍ cho qua.

Nó chính là kỳ quái vì sao nhân vật phản diện này cùng với Ngụy Mặc Sinh khi trưởng thành ở thế giới trước lại giống nhau như đúc, thế nhưng Du Đường hiện tại đã không còn nhớ nữa, nó tốt nhất không nên nhắc lại chuyện xưa.

[Ký chủ, hắn ta chính là Thẩm Dục.] Hệ thống chuyển đề tài: [Ngươi đã nghĩ ra cách gì để ứng phó chưa?]

Du Đường: Chưa nghĩ ra.

Anh cười khẽ.

Du Đường: Bất quá, cũng không có ý định chờ chết.

Du Đường: Ngươi mở miễn đau cho ta trước, ta sẽ gặp hắn.

[Được.]

Vệ sĩ nơm nớp lo sợ mang ghế tới, Thẩm Dục khoát tay áo, không định ngồi.

"Anh cười cái gì?"

Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt ướt sũng của Du Đường, trong con ngươi có thêm vài phần hứng thú.

"Tôi cười, đương nhiên là gặp chuyện khiến tôi buồn cười." Anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen kịt của Thẩm Dục, lắc lắc xiềng xích trên tay: "Đường đường là Thẩm gia, vậy mà lại sợ một nhân vật nhỏ bé trói gà không chặt như tôi, còn dùng dụng cụ lớn như vậy trói, nói ra, người nghe được ai mà không cảm thấy buồn cười?"

"Dám nói chuyện với Thẩm gia như vậy! Mày muốn chết!"

Thẩm Dục còn chưa lên tiếng, vệ sĩ bên cạnh Du Đường đã nhấc chân đạp cho anh một cước, đạp đến mức xích sắt đều vang lên.

Du Đường hơi ngẩn ra.

[Ký chủ, ngươi mở miễn đau, nhớ giả đau! Giả vờ đau nha!]

À đúng rồi.

Du Đường lúc này mới phản ứng lại, hậu tri hậu giác kêu đau một tiếng.

Vệ sĩ: "......"

Thẩm Dục: "......"

[...] Hệ thống không chút khách khí: [Ký chủ, danh tiếng ảnh đế của ngươi chắc không phải là bỏ tiền ra mua đấy chứ?]

Du Đường: còn không phải do ta không kịp phản ứng à?

Du Đường: Hắn lại đánh ta cái nữa xem, biểu hiện của ta tuyệt đối sẽ không phải thế này.

Du Đường bên này nói xong, nhìn thấy Thẩm Dục bên kia nhấc chân đi về phía mình.

Anh vội vàng ở trong ý thức nói với hệ thống: Thống thống, ta nghĩ, hắn chuẩn bị đánh rồi, ta đã sẵn sàng, ngươi chờ mà xem kỹ năng diễn xuất của ta đi.

Kết quả, cõi lòng tràn đầy chờ mong nhìn Thẩm Dục giơ quải trượng bạc lên, lại không phải đánh vào người mình, mà là hung hăng đánh vào đùi vệ sĩ.

"A——"

Tiếng xương cốt gãy tan cùng với tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông vang vọng khắp căn phòng, Du Đường có chút không kịp phản ứng.

"Thẩm gia, Thẩm gia tha mạng, tha mạng!" Vệ sĩ bị gãy chân, vẫn miễn cưỡng nhổm dậy dập đầu cầu xin Thẩm Dục tha thứ: "Tôi biết sai rồi, kính xin Thẩm gia đại nhân đại lượng, buông tha cho tôi..."

"Biết sai rồi?" Thẩm Dục từ trong túi lấy khăn tay sạch sẽ lau quải trượng: "Vậy nói xem, sai chỗ nào?"

"Tôi, tôi không nên không hỏi ý của ngài, tự cho là thông minh động thủ!"

"Không sai." Thẩm Dục nhíu mày, ném khăn tay không nhìn ra chút dơ bẩn nào xuống đất: "Lần sau chú ý."

“Đi ra ngoài lĩnh phạt."

"Vâng, vâng!" Người đàn ông như được đại xá, vội vàng vừa lăn vừa bò ra cửa.

Du Đường nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Thẳng đến khi Thẩm Dục chống đầu dưới của quải trượng vào vết thương trên bụng, Du Đường mới phản ứng, lại giả bộ đau đớn.

Khuôn mặt nam nhân anh tuấn, cau mày, giọt nước theo gò má nhỏ xuống, cánh môi tái nhợt như sương, bởi vì đau đớn mà khẽ run rẩy.

Biểu tình này của Du Đường dường như làm hài lòng Thẩm Dục.

Hắn tăng thêm lực đạo, nhìn Du Đường đau đến mức chân đều bắt đầu run rẩy mới khẽ cười ra tiếng.

"Anh biết không?" Hắn nói, "Anh là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi như vậy."

“Cho nên, tôi quyết định..." Lúc thanh niên cười rộ lên, gương mặt kia liền lộ ra vẻ diễm lệ không phù hợp với tính cách máu lạnh của hắn, giống như yêu tinh mê hoặc chúng sinh, xinh đẹp đến khó tin.

"Cho anh một cơ hội sống sót. ”