Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu

Chương 46

Quý Phong chấp bút vẽ trên giấy vàng một phù chú rất phức tạp, một bút từ trên xuống dưới, đồng thời khi viết xong, cậu giương mắt nhìn về phía cha Diệp mẹ Diệp. Hai người cũng bị tình cảnh Quý Phong có thể vẽ bùa làm cho hoảng sợ, đây là một đại sư? Sao có thể có đại sư trẻ tuổi như vậy được?

Bởi vì quá khϊếp sợ, hai người quên mất phải phản ứng.

Quý Phong nâng tay lên ném một cái, lá bùa viết bằng chu sa đỏ tươi trong khoảnh khắc bay vυ't về phía cổ tay trái mẹ Diệp.

Mục đích chính là chiếc vòng ngọc kia.

Quý Phong vừa rồi lảm nhảm đủ thứ như vậy, chẳng qua chỉ là muốn xác định rốt cuộc vật dẫn này là cái gì, ở chỗ nào mà thôi.

Có thứ này, cho dù không tự mình lấy được máu cùng với một nhúm tóc kia cũng có thể trực tiếp thông qua vật dẫn này để tiêu hủy.

Không có hai tín vật này, cái gọi là âm hôn tất nhiên cũng trở thành đồ bỏ.

Khi lá bùa kia dán lên cổ tay, mẹ Diệp cảm thấy da thịt nóng rát, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được.

Nhưng ngay sau đó, một tình cảnh làm người ta khó có thể tin đã xảy ra, chiếc vòng ngọc đeo trên cổ tay bà ta vốn chỉ bị lá bùa che kia lại một chút, đột nhiên lá bùa kia khóa chặt lấy vòng ngọc.

Vòng ngọc trong nháy mắt bị nứt toạc, vỡ ra, bà ta vội vàng duỗi tay vớt lấy vớt để.

Nhưng vẫn không cản được vòng ngọc rơi xuống đất, vỡ thành vô số mảnh. Mà đồng thời khi vòng ngọc vỡ vụn, lá bùa kia chợt bốc cháy, nhanh chóng hóa thành tro tàn.

Cùng lúc đó, giữa hai đầu mày mẹ Diệp nhiều thêm một nếp uốn nhăn nheo, như hình thành từ hàng năm nhíu mày sầu tư cực khổ.

Điều này làm cho khí thần cả người bà ta suy giảm một chút, như già đi mười tuổi.

Nhưng cha Diệp mẹ Diệp lại bị vòng ngọc vỡ nát dọa sợ, vẫn chưa phát hiện ra chuyện này.

Từ khi Quý Phong bắt đầu vẽ bùa, đám người giáo sư Tần đã bắt đầu ngừng thở, sợ quấy rầy tới Quý Phong.

Theo vòng ngọc vỡ nát, đám người giáo sư Tần cũng không dám thở mạnh.

Cho đến khi Quý Phong đứng lên, thuận tiện vuốt lại lông trên lưng mèo con trong ngực vừa bị sờ quá nhiều mà lông hơi ngược đi, nhìn rối tung không ít.

Mèo con cảm nhận được động tác nhỏ này của cậu: “……”

Mấy người giáo sư Tần thấy Quý Phong đứng dậy, đồng loạt lo lắng lại chờ mong nhìn qua.

Quý Phong cười cười: “Hai thứ đồ kia của Tần Duệ đã bị huỷ, âm hôn đã giải trừ, chúng ta có thể trở về rồi.”

“Thật ư?” Giáo sư Tần vui mừng không thôi, sắc mặt kích động vô cùng.

Bọn họ vốn đang lo lắng nếu người Diệp gia không chịu giao đồ ra, cho dù mạo hiểm xông vào nhà dân bị bắt lại, ông cũng phải lấy đồ cứu mạng người ra.

Không nghĩ ngờ tới còn có thể làm như vậy?

Cha Diệp mẹ Diệp nghe vậy thì sắc mặt đại biến, mặc kệ vòng ngọc, hiển nhiên không tin: “Không có khả năng, các người căn bản chưa đυ.ng tới……”

Mặt Quý Phong lộ vẻ trào phúng: “Ai nói cho mấy người một hai phải đυ.ng tới mới có thể hủy diệt? Đều là vật dẫn thì đều có thể hủy. Hiện giờ âm hôn đã giải trừ, phản phệ đã tới trên người Diệp phu nhân rồi, bà vẫn nên…… Tự giải quyết cho tốt đi. Ngay cả ông chủ Diệp, nhà cao bị đổ, chẳng qua chỉ vì một ý nghĩ sai lầm.”

Từ tướng mạo giờ phút này của cha Diệp nhìn ra được, trước khi âm hôn bị trừ bỏ, ông ta đã phạm vào nghiệt nợ, phúc vận sẽ tan hết, thất bại thảm hại, mẹ Diệp hiện tại sau khi giải trừ cũng sẽ bị ảnh hưởng, đến lúc đó không quá nửa năm, công ty của ông ta sẽ liên tiếp gặp khó, mệnh số nửa đời sau khốn cùng thất vọng, tướng mạo triền miên trên giường bệnh.

(Tự tạo nghiệt thì phải chịu, các cụ gánh gãy lưng cũng không nổi ┐( ˘_˘)┌)

Sau khi đoàn người rời đi, cha Diệp mẹ Diệp cuống quít chạy tới một căn phòng nằm tận cùng ở hành lang tầng hai, khi mở cửa phòng ra chỉ nhìn thấy, bên cạnh một tấm bài vị vốn đặt một cái lọ máu ngâm một nhúm tóc, nhưng theo máu khô cạn cũng đã hóa thành tro tàn.

Hai người sắc mặt đại biến, chân mềm nhũn ngã xuống đất: Xong rồi……

Bọn họ thật sự gặp được cao nhân sao? Chẳng lẽ…… Người trẻ tuổi kia nói đều là thật?

Mà bên kia, sau khi đoàn người rời đi lập tức trở lại trên xe, Quý Phong nói một chút về tình huống Diệp gia có khả năng gặp phải sau này, đám người giáo sư Tần trầm mặc hồi lâu, cũng không thông cảm cho bọn họ, chỉ cảm thấy sảng khoái.

Đã làm sai, thì phải gánh vác hậu quả.

Còn chưa khởi động xe, điện thoại của giáo sư Tần chợt vang lên, sau khi ông nghe xong, vành mắt đột nhiên đỏ lên, đôi tay run rẩy: “Thật, thật sự tỉnh rồi? Thật tốt quá, thật tốt quá……”

Giáo sư Tần nghe điện thoại xong, nâng một bàn tay lên che mắt, hồi lâu mới hung hăng chà mặt một phen mới buông tay xuống, vành mắt tuy còn hơi đỏ nhưng mang theo vui mừng: “Duệ Duệ tỉnh rồi, đây là chuyện tốt…… Xem tôi này, chỉ biết lo lắng kích động. Lần này cũng may có Quý tiểu tiên sinh, nếu không phải nhờ cậu, Duệ Duệ sẽ……”

Cả đời bọn họ giúp mọi người làm việc tốt, nhưng không ngờ lòng người lại có thể âm độc như vậy.

Vợ ông vừa mới gọi điện thoại dặn ông không nên gấp gáp trở về, Duệ Duệ bên này có bà ấy nhìn, trước tiên để đại sư nghỉ ngơi cho tốt, ở lại thêm hai ngày cũng không sao, nhất định phải chăm sóc tốt.