Quý Phong cho giám đốc Tiền rời đi, lúc này mới nhìn về phía Phong Thụy Tuyết: “Nghe được chưa? Không phải chúng tôi không có quy củ, mà là cô nhiều chuyện.”
Khi Phong Thụy Tuyết tức giận đến sắc mặt trắng bệch thì bổ thêm mấy câu: “Hơn nữa dị ứng chẳng lẽ còn bởi vì ở nơi không giống nhau thì chốc lát lại có, chốc lát lại không? Phong đại tiểu thư năm đó còn họ Quý, ở trong núi cũng chính là ở cùng con chó con mèo tám năm, khi đó cũng không có một lần dị ứng, thật đúng là hiếm lạ đấy.”
Lời này dứt, không chỉ Phong Hạo Vũ, mà mấy người ở phía sau đang dựng lỗ tai lên cũng nghe thấy được hương vị bát quái.
Bọn họ thật sự vừa mới nghe được là Phong Hạo Vũ không giới thiệu Phong Thụy Tuyết, nhưng Quý tiên sinh này làm sao mà biết được? Quý tiên sinh họ Quý, vị kia lúc trước cũng họ Quý? Chẳng lẽ…… Không phải như bọn họ nghĩ chứ?
Phong Hạo Vũ đột nhiên quay đầu nhìn Phong Thụy Tuyết, người sau khuôn mặt trắng bệch, gắt gao cắn môi, trừng mắt nhìn Quý Phong, thanh âm đều phát run: “Cậu, cậu nói linh tinh gì đó?”
Quý Phong lạnh lùng mà nhìn cô ta: “Quý Tuyết, cô thật sự cảm thấy tôi nói linh tinh sao? Nếu đây là nói vớ vẩn, tôi đây không ngại nói thêm chút thứ không phải vớ vẩn.”
Cậu rõ ràng không cười nhưng cố tình lại cho người ta một loại uy áp, trong lúc nhất thời làm Quý Tuyết cả người run lên, nghe ra ý tứ trong lời nói của cậu.
Quý Phong ở cổ đại tốt xấu gì cũng là người ở trên cao nhiều năm như vậy, lại còn là người có thiên phú cực cao trong đồng lứa đạo môn xuất sắc, ngay cả Thánh Thượng đương triều cũng cung kính có thừa với cậu, huống chi người trước mặt này chỉ là Phong Thụy Tuyết ỷ vào Nhà họ Phong mới vừa đắc thế không lâu.
Tất nhiên không phải đối thủ của cậu.
Phong Thụy Tuyết rơi xuống hạ phong trước: “Tôi……”
Cô ta luống cuống.
Phong Hạo Vũ ở một bên từ lúc Quý Phong nói lên cái tên Quý Tuyết này đã đoán ra cái gì, thanh âm cũng trầm xuống: “Thụy Tuyết, rốt cuộc sao lại thế này?” Em ấy thật sự quen cậu ta? Sao lại giả vờ như không quen biết? Đây là người em ấy quen ở trong núi lúc trước?
Nhưng hai người lại lớn lên giống nhau, chẳng lẽ là thân thích?
Khi Phong Thụy Tuyết há mồm muốn giải thích, bán đấu giá đã bắt đầu.
Giám đốc Tiền mang theo một người phụ nữ mặc sườn xám lên sàn, đánh gãy Phong Thụy Tuyết định giảo biện.
Quý Phong không định để ý tới cô ta, cậu rất vui lòng nhìn Phong Thụy Tuyết bị khủng hoảng bao phủ như vậy, bất an, nôn nóng thậm chí lo lắng không biết khi nào cậu sẽ nói ra chân tướng.
Tựa như ở kiếp đầu, Phong Thụy Tuyết dựa vào quyền thế của Nhà họ Phong gây phiền phức cho cậu ở đại học C, mà những người muốn lấy lòng Phong Thụy Tuyết càng tạo áp lực lớn lên cậu khi đó vốn bởi vì thiếu nợ mà lo sợ bất an, gần như thở không nổi. Lúc này, nên đến phiên Phong Thụy Tuyết tự mình thể nghiệm loại cảm thụ này.
Giám đốc Tiền lên sân làm đám người không nghe được bát quái thấy đáng tiếc.
Giám đốc Tiền vỗ vỗ tay, cười cúi chào một cái: “Bán đấu giá hiện tại bắt đầu, mọi người đều là khách quen, tôi cũng không nhiều lời nữa, hôm nay kiện hàng đấu giá đầu tiên là một chiếc vòng cổ kim cương, giá khởi điểm 3 triệu.”
(>10,2 tỷ VNĐ)
Hắn vừa nói xong, vải đỏ ở phía sau dâng lên, lộ ra một cái rương pha lê trong suốt tinh xảo, mở ra nghiêng một chút về phía mọi người, bên trên là một chuỗi vòng cổ kim cương nằm lẳng lặng ở đó.
Tỉ lệ không tồi, nhưng người tới đại đa số đều là nam, vài người muốn mua về cho phu nhân lại cảm thấy kim cương có hơi nhỏ, cho nên ra giá cũng không nhiều.
Cuối cùng một vị tiên sinh dùng 3,5 triệu mua được.
Rất nhanh món hàng thứ hai thứ ba được đưa lên, đều đưa ra giá không tồi.
Hàng của Quý Phong là đồ vật thứ sáu được trình lên, còn phủ vải đỏ, tự thân giám đốc Tiền giới thiệu: “Lần bán đấu giá này vẫn là một kiện vật phẩm trang sức của phụ nữ, nhưng lại có chút không bình thường. Còn không bình thường như thế nào, chắc chắn người có hiểu biết có thể nhìn ra giá trị của nó.”
Nói rồi, ánh sáng từ phía trên hạ xuống, rọi lên chiếc vòng hồng ngọc nằm trên hộp gấm nhung tơ màu đen trong rương pha lê đến rực rỡ lung linh, mê hoặc hồn người.
Vài người phụ nữ ở đây hít vào một hơi, tức khắc không dời được tầm mắt.
Cánh đàn ông thật ra còn ổn, bọn họ đại đa số càng yêu xe hơn, cùng với thi họa hoặc là ngọc khí.
Phong Thụy Tuyết ở một bên cũng hoàn toàn bị chiếc vòng ngọc này hấp dẫn, đôi mắt thẳng băng nhìn chằm chằm, thậm chí còn quên mất mới vừa rồi còn đang tranh chấp với Quý Phong.
Cô ta gấp không chờ nổi nhẹ lay cánh tay Phong Hạo Vũ: “Hạo ca ca, em muốn cái vòng hồng ngọc này…… Quà sinh nhật 18 tuổi lần trước anh tặng, em làm bẩn mất rồi, nhưng anh đã đồng ý tặng em một thứ nữa.”
Đây cũng là nguyên nhân Phong Hạo Vũ đưa cô tới lần này.
Quý Phong không muốn nghe, nhưng hai người đang ở bên cạnh, thanh âm Phong Thụy Tuyết lại cố ý dựa gần, gần như lệch toàn bộ khỏi ngực Phong Hạo Vũ, Quý Phong không muốn nghe cũng không có cách.
Cậu nhướng mày, mặt vô cảm tiếp tục nhìn vòng hồng ngọc trên sân.
Phong Hạo Vũ lại nhíu chặt mày, không phải hắn không muốn mua, hắn cũng có hiểu một chút, vòng hồng ngọc này sợ là không có 10 triệu thì không mua được.