Cũng may hai người mới vừa nhận giấy kết hôn thì bà nội Lâm an tâm nhắm mắt, sau đó bận rộn hậu sự của bà nội Lâm, hậu sự vừa kết thúc, Lương Triệu Thành lại bởi vì người cha ở bắc thành bệnh nặng, vội vàng quay về Bắc Thành.
Hết thảy xảy ra quá nhanh, hai người có người có tính cách của riêng mình, có người không đồng ý với cuộc hôn nhân này, cũng không nói cuộc hôn nhân này ra bên ngoài.
Cho nên mọi người trong thôn họ Lâm không biết chuyện của hai người.
Sau khi Lương Triệu Thành quay về Bắc Thành, nhà họ Lâm bên này lại xảy ra một loạt chuyện.
Đầu tiên là cha ruột mẹ kế người nhà họ Trần của Trần Dã muốn lại đây đón Trần Dã.
Người họ Trần nói "Lâm Khê", "Một đứa con gái hơn mười mấy tuổi như cháu, thân thể lại không tốt, sao có thể ‘chăm sóc’ Trần Dã được?"
Trần Dã cầm cây gậy đuổi người, người nhà họ Trần cũng chẳng để ý, nói, "Nhìn
xem, nhìn xem, dạy đứa nhỏ tốt đẹp thành loại người gì? Trước kia ông ngoại bà ngoại nó còn sống không nói, bây giờ ông ngoại bà ngoại không còn, nhưng ông nội bà nội cha chú đều còn sống, dù sao cũng không tới phiên một người chị họ hơn mười tuổi như cháu dạy nó nhỉ? Chỉ dáng vẻ này của cháu, tự mình còn không chăm sóc được mình, còn có thể chăm sóc thằng bé sao?"
Lúc đó "Lâm Khê" quả thật không chăm sóc được cho Trần Dã, bởi vì bị bệnh, ở trong cuộc sống rất nhiều chuyện còn cần Trần Dã mười tuổi chăm sóc.
Mặt khác còn có mẹ của Hạ Hướng Viễn - Hà Đông Mai, nghiễm nhiên coi Lâm Khê trở thành con dâu của mình, mỗi ngày tới cửa đưa cơm đưa nước cho Lâm Khuê, quét tước làm việc nhà cho nhà họ Lâm.
Bên kia bà nội Lâm mới vừa qua đời không được mấy ngày, mẹ đẻ cô Trương Tú Mai lại đây, lúc đó bởi vì di ngôn của bà nội Lâm, từ trong ra ngoài lại có Lương Triệu Thành và người của anh giúp đỡ xử lý mọi chuyện, "Lâm Khê" bị bệnh cũng không quá thân thiết với bà ta, nhưng cũng không đuổi bà ta đi, bảo bà ta tạm thời ở nhà cho thuê.
Nhưng Lương Triệu Thành vừa đi, người nhà họ Trần nhà họ Hạ lục tục tới cửa, nguyên chủ vừa chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bệnh tình mới vừa tốt một chút lại trở nặng.
Trong nhà không có người tâm phúc, rốt cuộc vẫn còn tình cảm với mẹ ruột, cũng dẩn dần nổi lên sự ỷ lại với Trương Tú Mai, để bà ta tiến vào cuộc sống của mình càng ngày càng sâu.
Lâm Khê lắc đầu, thầm nghĩ thật sự là một đứa trẻ ngốc, bước chân chuẩn bị ra ngoài lại thu về, kéo cửa nhường qua bên cạnh, nở nụ cười đi ra, mời Trương Tú Mai tiến vào.
Trương Tú Mai vào cửa, vừa bưng sườn xào chua ngọt, trứng xào khổ qua trong dĩa còn có một chén canh củ cải ra, đặt lên trên bàn, vừa hỏi Lâm Khê: "Tiểu Dã còn chưa về à?"
"Vâng."
Lâm Khê "Vâng" một tiếng, nói, "Đi ra ngoài chơi rồi, lát nữa hẳn là sẽ trở lại."
"Ai, được."
Trương Tú Mai ấp úng.
Ở trong mắt Trương Tú Mai, tính tình Trần Dã giống như tên cậu, là một người kiệu ngạo bất tuân, giống như thú con, nói chuyện cũng không biết giữ lời, thật ra bà ta có hơi sợ cậu.
"Tiểu Khê, có tin tốt muốn nói với con."
Nhưng rất nhanh bà ta đã gạt cây đinh Trần Dã khó ở qua một bên, chia sẻ tin tức tốt mới biết được từ chỗ chồng, nói, "Trước đó bác con về nhà, nói bác ấy cũng tìm được công việc ở bên cạnh, như vậy sau này mẹ cũng có thể lại đây chăm sóc con. Nhưng Tiểu Khê à, mẹ nghe nói muốn chuyển trường cho Mỹ Châu và Gia Bảo qua đây cũng không dễ, phải quen biết người ta mới được, phí nhập học cũng không ít, mấy cái này bọn mẹ cũng không hiểu, con có thể đến trường Tiểu Dã hỏi thử được không, xem có thể chuyển Mỹ Châu và Gia Bảo tới trường thằng bé học không?"
Tính tình Trần Dã không tốt, thành tích cũng không tốt, nhưng trường học lại là tiểu học tốt nhất vùng này, tiểu học Diệp Sa Loan.
Lâm Khê đang rót nước cho Trương Tú Mai, nghe thấy lời này của bà ta thì dừng một chút, sau đó tiếp tục rót nước đầy bảy phần, đổ nước nóng vào trong ly nước, đưa nước cho Trương Tú Mai, cười nói: "Mọi người đã thương lượng xong rồi sao?"
"Đúng vậy."
Sắc mặt Trương Tú Mai vui mừng khôn xiết, nói, "Như vậy cả nhà chúng ta có thể ở bên nhau rồi, nếu không một mình con ở bên này, mẹ cũng không yên tâm, nhưng để Mỹ Châu Gia Bảo ở lại thôn họ Chu, trong lòng mẹ cũng buồn rầu, bây giờ tốt rồi, cả nhà chúng ta đều có thể ở lại bên này.”
"Khoảng thời gian trước làm phiền mẹ rồi."
Ngón trỏ Lâm Khê khẽ cào lên mặt bàn.
Cô có thói quen xấu này, khi suy nghĩ chuyện gì ngón tay luôn thích cào cái gì đó.
Nếu muốn hưởng thụ cuộc sống "nghỉ dưỡng", đương nhiên phải đánh NPC chướng mắt này rồi.
Cô ngẩng đầu cười chậm rãi nói: "Chẳng qua chăm sóc con thì không cần, khoảng thời gian trước làm phiền mẹ là vì bà nội mất, con bị bệnh, trong một chốc không chú ý thì mẹ đã sa thải dì bảo mẫu của con rồi, bây giờ con đã sắp khỏe lại, thứ nhất có thể tự chăm sóc bản thân, thứ hai cũng sẽ kêu dì bảo mẫu quay về. Nhưng sau này mọi người định ở lại Tân An sinh sống, nếu suy xét vì bản thân mọi người, đương nhiên là tốt, nhưng mọi người phải suy tính kỹ càng, với tiền lương của bác Chu, có thể chu cấp cho cuộc sống cả một gia đình của các mẹ nổi không? Phòng thuê của cả gia đình, phí ăn uống, còn có học phí của hai đứa con, cũng không thấp đâu."