“Vậy thì, từ đâu?”
“Ta không biết, nhưng ta sẽ tìm ra.” Hắn ngước lên và cuối cùng nhìn tôi. “Khi anh đi, ta sẽ đưa thứ này cho ông chú ta. Không người nào biết về mật mã nhiều như ông ấy – ông đã trải qua những thứ thế này quá nhiều năm đến mức không thể nào không làm sáng tỏ được thứ này. Khi ta biết nó nói gì, chúng ta có thể suy nghĩ lại. Có thể nó chẳng là gì cả,” hắn yên lòng thêm vào, “một lời yêu thương từ chàng trai mới nhất của dòng tộc Quercia, hay chỉ là thứ tiếng ta không thể đọc. Nếu thế, anh có thể chắc chắn ta sẽ trả nó lại cho hắn và nói ta tình cờ tìm được.”
“Và nếu nó không phải thế?”
“Nếu không phải thế, hắn đang âm mưu chống lại em trai ta.” Đôi mắt Sandro dừng lại tính toán vẻ mặt tôi, và khẽ huýt sáo. “anh quan tâm nhiều đến vậy sao? Chà, Domenico tốt số! Cậu ấy vẫn chưa biết điều đó. Ta có thể trả lại anh điều bí ẩn này,” hắn lấy mảnh giấy ra khỏi lòng bàn tay, “và nó sẽ trở thành trách nhiệm của anh về những gì nó phát sinh ra; hay ta có thể đưa nó cho ngài tổng giám mục của ta, và ông ấy cùng ta sẽ xem xét, làm sáng tỏ một cách an toàn. Một bên sẽ trở thành đường tử của em trai ta, bên còn lại là đường tử của tên Quercia ấy. Ta nên làm gì?”
Tôi nhìn vào thứ với vẻ ngoài vô hại và do dự, phát ốm Rồi tôi nói, “Hãy giữ nó.” và quay đầu đi.
Hắn thở ra một hơi thở nhanh chóng nhẹ nhõm. “Cám ơn, anh chàng tốt. Cái này sẽ là vật đảm bảo cho sự tha thứ của hội đồng khi ta đến trễn như vậy. Bằng không họ sẽ tọng ta vào cái xiên và quay ta mất.”
Hắn thôi nói và chạy đi, nắm chặt mảnh giấy độc hại, trước khi tôi có thể trả lời. Trí não tôi choáng váng; những ngón tay tôi lẩy bẩy khi giữ chặt chồng sách cùng giấy, và tôi đi thẳng đến phòng Cha Vincenzo, không dám suy ngẫm đến hậu quả của việc mình đã làm.
Cha Vincenzo đang giúp tôi viết tên, và tôi chăm chú trong sợ hãi khi cây bút được giữ trong hai bàn tay chúng tôi tạo nên những chữ cái trên cuộn giấy da.
“Đây là ‘Hugo.’” Vị linh mục mỉm cười nhân hậu. “Họ con là gì?”
Những ngón tay tôi nới lỏng cây bút. “Con không có họ chính thức – con chỉ biết họ mẹ, và anh con nói con không được gọi bản thân mình bằng họ đó sau khi bà chết.”
“Anh con không ở đây để mắng mỏ con bây giờ. Tên mẹ con là gì?”
Tôi nói, “Guardi.” và ông gật đầu, bàn tay nắm chặt tay tôi.
“Đó. Nó viết như thế này. Con sẽ sớm có thể viết được tên mình tốt như bất kỳ người ghi chép nào, và ghi nó lại để thay thế cho dấu tay.”
“Cha nói cứ như con là một đứa trẻ.” Tôi cười với ông. “Nhưng con chỉ ngốc nghếch trong việc không biết viết tên mình.”
“Đó là tất cả những gì ta lo âu cho con.” Giọng ông có vẻ kỳ lạ. “Với ta, con chỉ là một con cún con – tất cả thứ còn lại ta gần như quên mất.”
Thỉnh thoảng ký ức khiến việc trò chuyện giữa chúng tôi trở nên khó khăn, và tôi ngước lên nhìn, gần như nhẹ nhõm khi cánh cửa mở ra. Đó là nhóm bốn người, với đầy sức lực và đầy tiếng hò reo.