Cửa ban công bán mở, Cố Lương hơi cong người quay đầu nhìn Dương Dạ. Các loại hoa đủ mọi màu sắc kết hợp với màu xanh biếc của lá cây tạo nên khung cảnh vừa hài hòa vừa ấm áp, khiến gương mặt lạnh lùng của anh trở nên hiền hòa hơn, cuối cùng lộ ra sắc mặt người sống chớ tới gần.
Khóe miệng Dương Dạ giật giật, sau khi đánh giá Cố Lương một lúc lâu mới nói: “Không có gì đâu, cậu cứ lục soát đi, tôi đứng ngoài giữ cửa, chụp ảnh cho cậu.”
“Chụp vật chứng là được rồi, chụp cho tôi làm gì.” Cố Lương liếc nhìn anh một cái rồi quay lại tiếp tục lục soát chứng cứ.
Quả nhiên có thứ gì đó giấu trong chậu hoa, Cố Lương đẩy mấy bụi hoa ra, anh tìm được vài mẩu giấy.
Sau khi tìm đủ, anh ghép mấy mẩu giấy lại, là nhãn của một hộp thuốc, trên đó viết: “Anh có phải là ánh trăng sáng của em không.”
*Ánh trăng sáng/Bạch Nguyệt Quang: Từ lóng của ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình.
Nối tiếp giải thích ở chương năm là nốt ruồi son/chu sa chí.
Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng) và chu sa chí (nốt ruồi son) là hình ảnh so sánh thường được nhắc tới, nội dung đại khái là:
Trong cuộc đời một người đàn ông thường có hai loại hoa: một đóa hoa hồng trắng cùng một đóa hoa hồng đỏ. Nếu anh ta chọn hoa hồng trắng, nhiều năm sau hoa hồng trắng biến thành hạt cơm dính bên mép, hoa hồng đỏ trở thành nốt ruồi son (chu sa chí) trên ngực. Còn nếu anh ta chọn hoa hồng đỏ, sau này hoa hồng trắng liền thành ánh trăng sáng (bạch nguyệt quang) đầu giường, còn hoa hồng đỏ chính là vết máu muỗi.
Cố Lương tiếp tục tìm trong chậu hoa khác, sau khi ghép xong đâu đó, lần này là mặt sau của hộp thuốc, trên đó viết: “Ba tiếng sau khi dùng sẽ chết.”
Cố Lương dính hai mặt hộp thuốc vào nhau, không cho Dương Dạ chụp ảnh.
Dương Dạ cũng không vội, hắn rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Cố Lương.
Nhất thời Cố Lương không kịp phản ứng, Dương Dạ chỉ ống tay áo của anh.
Lúc này Cố Lương phát hiện hai bên ống tay áo mình đều bị dính ướt.
“Cảm ơn.” Cố Lương nhận lấy khăn giấy lau ống tay áo của mình, “Trên cánh hoa và lá có rất nhiều nước đọng, có lẽ tôi bị dây vào lúc lật chậu hoa lên kiểm tra.
Dương Dạ như đang suy nghĩ điều gì đó, hắn nhìn đi nhìn lại ống tay áo của Cố Lương, lúc hắn đang muốn mở miệng nói gì đó, đột nhiên một loạt tiếng “huỵch huỵch huỵch” truyền tới, có người đang đi lên cầu thang.
Dương Dạ nghe thấy tiếng động, không tiếp tục nói nữa.
Cố Lương quay đầu nhìn thấy người xuống lầu là con của Bạch lão đại, có lẽ cậu ta vừa kiểm tra xong mấy phòng trên lầu, bây giờ xuống lầu một để lục soát.
Cố Lương gọi cậu ta lại hỏi: “Con của Bạch lão đại, độc tên ánh trăng sáng là của cậu đúng không? Tôi không tìm được hết toàn bộ mảnh giấy bị xé nên có vài chỗ chưa rõ, thuốc này có tác dụng trong thời gian bao lâu?”
Con của Bạch lão đại nhìn anh, sau đó gãi đầu, dường như đang nhớ lại, nói: “Hình như khoảng ba tiếng.”
“Cậu bỏ thuốc lúc giữa trưa đúng không?” Cố Lương hỏi.
“Đúng thế.” Con của Bạch lão đại gật đầu, “Tôi đi đưa cơm cho Bạch lão đại, lúc đang đi trên hành lang lầu hai thì bỏ thuốc độc vào. Sau khi ăn xong bữa trưa thì tôi trở về phòng của mình xé nát cái hộp rồi ném qua cửa sổ, để mảnh giấy vụn rơi xuống chậu hoa ngoài ban công. Làm xong đâu đấy, tôi tranh thủ thời gian trở về phòng ăn gặp mọi người.”
“Được, tôi hiểu rồi.” Cố Lương nói.
Con của Bạch lão đại hơi do dự, “Vì thế hiềm nghi của tôi cũng được loại bỏ, đúng không? Đầu tiên phần đồ ăn kia không bị Bạch lão đại động qua, tức là ông ta không ăn nó. Tiếp theo, cho dù ông ta có ăn, nhưng để độc phát tán thì cần ba tiếng. Tôi đưa cơm lúc mười hai giờ rưỡi, nếu tôi là người đầu độc thì đến ba giờ rưỡi ông ta mới chết. Nhưng hầu gái phát hiện xác ông là lúc ba giờ mười phút…”
“Ừm.” Cố Lương nói, “Hầu gái thừa nhận cô ta bỏ một loại độc gọi là nốt ruồi son vào phần thức ăn cô ta đưa cho cậu, nếu người chết vì loại độc này, giữa trán sẽ xuất hiện một nốt ruồi son nhưng trên trán Bạch lão đại không có, cho nên xét về một khía cạnh nào đó, ông ta không ăn phần cơm này.
Con của Bạch lão đại thở phào nhẹ nhõm, cậu không khỏi hỏi: “Ông ta không uống canh gà của anh, cũng không ăn đồ ăn của tôi với hầu gái, vậy… Chỉ còn lại anh của Bạch lão đại, có khi nào hung thủ chính là ông ta không?
Cố Lương không trả lời nhưng nhìn sắc mặt của anh cho thấy anh từ chối cho ý kiến.
Con của Bạch lão đại do dự nhìn anh, “Nếu không phải ông ta thì còn có thể là ai?”
Cố Lương hỏi lại cậu: “Vậy cậu cảm thấy thủ pháp gây án của anh của Bạch lão đại là gì?”
Con của Bạch lão đại nói: “Chúng ta đều nhận được thuốc, chỉ có anh của Bạch lão đại không nhận được gì. Thuốc giả chết cũng có thể là do ông ta tự chuẩn bị. Đúng thế, ông ta chuẩn bị thuốc giả chết, không phải thuốc độc. Mới nãy…”
Con của Bạch lão đại nhìn về phía Dương Dạ đứng một bên đang loay hoay với máy chụp hình: “Bạn gái Hoàng, mới nãy chúng ta không phải cùng điều tra trong phòng anh của Bạch lão đại sao? Chúng tôi tìm được vé xe lửa cùng với tin tức ông ta bị đem cho người khác từ nhỏ. Thế nên ông ta với Bạch lão đại không lớn lên cùng nhau, hơn nữa dựa vào thời gian trên xe lửa cho thấy ông ta chỉ mới tới biệt thự hôm qua.”
“Đúng thế.” Dương Dạ gật gật đầu, nhìn về phía Cố Lương, “Cho nên chúng tôi đoán, mặc dù ông ta là người thân của Bạch lão đại nhưng hiểu biết của ông ta về Bạch lão đại không bằng hầu gái, thậm chí còn không bằng cậu. Ông ta không biết Bạch lão đại thích ăn gì, ví dụ như ông ta không biết Bạch lão đại chuyên uống canh gà mỗi ngày, mà Bạch lão đại cũng không có khả năng mặc ông ta muốn làm gì thì làm, cũng sẽ không đi một mình gặp mặt ông ta hay ăn đồ ăn do ông ta nấu. Thế nên, ông ta không thể gϊếŧ Bạch lão đại bằng cách hạ độc, căn cứ vào thiết lập nhân vật, ông ta cũng không thể bỏ độc vào tất cả mọi thứ vì ông ta không muốn hại chết những người khác, vì thế…”
“Anh của Bạch lão đại chỉ có thể bỏ thuốc giả chết vào tất cả thức ăn, thuốc này không gây chết người mà chỉ khiến mọi người tạm ngất đi. Sau khi tất cả mọi người hôn mê, ông ta xuống phòng bếp lấy dao rồi đi lên lầu hai, thừa lúc Bạch lão đại hôn mê dùng dao gϊếŧ ông ta. Đây chính là kế hoạch của anh của Bạch lão đại, không thể không nói kế hoạch này rất hay, đã thế còn có thể bảo đảm Bạch lão đại không có sức phản kháng, giúp ông ta một dao gϊếŧ người thành công, đồng thời trong quá trình gây án không bị ai quấy nhiễu cũng không bị ai nhìn thấy. Vì tất cả mọi người đều đã hôn mê.”
Cố Lương hơi nhíu mày lúc nghe những lời này, dễ nhận ra trong lòng anh đang lo nghĩ điều gì đó.
Nhưng Dương Dạ nhanh chóng khẳng định, bổ sung: “Dựa theo phương pháp loại trừ, chỉ còn lại mỗi anh của Bạch lão đại. Bạch lão đại chưa hề đυ.ng tới tất cả những đồ vật có độc suy ra ông ta bị dao đâm chết. Đến lúc tập trung thảo luận, tôi sẽ lừa ông ta một chút. Chúng ta nói với ông ta là máu thấm trên người Bạch lão đại rất ít cho nên lúc nhìn thấy ông ta bị dao đâm nhưng thật ra ông ta đã chết từ trước. Tiếp đó chúng ta nhìn phản ứng của anh của Bạch lão đại, xem xem ông ta có thừa nhận việc mình dùng dao đâm hay không.”
Cố Lương: “Nhưng đúng là ông ta không chảy nhiều máu. Anh định giải thích thế nào?”
Dương Dạ nói: “Sở dĩ thuốc giả chết có thể khiến người ta lâm vào tình trạng chết giả là vì thuốc ấy khiến các quá trình vận chuyển máu trong cơ thể bị chậm lại, vì thế việc máu chảy ra rất ít có liên quan đến thuốc giả chết. Hoặc là, vết dao đâm ngay phổi nên không lưu lại quá nhiều máu nhưng lại khiến người chết vì ngạt thở. Trước mắt trong trò chơi không có pháp y, không lấy được báo cáo khám nghiệm tử thi, chỉ có thể dựa vào phán đoán. Vấn đề duy nhất hiện tại chính là Bạch lão đại uống thuốc giả chết bằng cách nào. Lát nữa chúng ta tiếp tục tìm kiếm manh mối.”
Cố Lương nhíu mày, còn muốn hỏi gì đó.
Dương Dạ đưa tay đẩy mắt kính.
Ánh nắng xuyên qua ban công bán mở, chiếu vào tấm kính tạo thành một đoạn ánh sáng gấp khúc lấp lánh.
Con ngươi Cố Lương co rụt lại, không nói gì nữa.
Dương Dạ nở nụ cười hỏi Cố Lương: “Luật sư Trương, cậu cảm thấy sao?”
Cố Lương đành phải nói: “Nếu không tìm thấy độc gì khác, vậy xác định chỉ có thể là ông ta.”
Dương Dạ gật đầu: “Kịch bản này thuộc loại đơn giản. Tôi không cho rằng mỗi người có chuẩn bị thêm cách gϊếŧ người khác. Sau khi loại trừ tất cả, chỉ còn mỗi ông ta.”
Ba người lại thảo luận trong chốc lát, con của Bạch lão đại phất tay với hai người rồi đi lên lầu hai.
Cố Lương nhìn lên lầu hai, sau khi thấy cậu ta đã trờ về phòng mới lấy hai mặt hộp giấy chứa thuốc ánh trăng sáng đã dán lại hoàn chỉnh đưa cho Dương Dạ chụp lại.
Dương Dạ bất ngờ nhận lấy, hắn cười nhìn Cố Lương.
“Anh cười cái gì?” Cố Lương hỏi.
“Không có gì?” Dương Dạ lại nâng mắt kính, “Tôi cảm thấy chúng ta phối hợp rất ăn ý. Ngoài ra… trông bộ dạng của cậu rất buồn cười.”
Cố Lương nhíu mày: “Anh đến đây để phá án hay đến xem trò vui?”