Phồn Chi (Tập 2)

Chương 2: Chương 2

Trước lúc dùng bữa, Từ Văn Diệu đã gọi điện cho Quý Vân Bằng, phó thác mọi sự cho anh ta. Tới khi ăn cơm xong cũng vừa lúc Quý Vân Bằng gọi điện tới báo cáo mọi việc. Nghe xong điện thoại, sắc mặt Từ Văn Diệu sa sầm đi.

“ Sao vậy anh?” Vương Tranh đang ăn canh, ngước đầu lên lại thấy anh là lạ, bèn hỏi.

Từ Văn Diệu chỉ cười cười. “ Việc có phần nghiêm trọng, phải tới đó xem thử.”

“ Thật ra là sao?”

Từ Văn Diệu liếc nhìn bà Vương, lại nhỏ tiếng nói với cậu: “ Em qua đây!”

Vương Tranh đặt bát canh xuống bàn, bước tới một góc khuất cùng Từ Văn Diệu. Anh nắm chặt vai cậu, lựa lời nói: “ Thật ra đó cũng chỉ là chuyện riêng của người bạn đó mà thôi, nhưng anh lại không muốn giấu em. Chuyện là thế này, người trong bệnh viện từng là tình nhân của anh, tên Tạ Xuân Sinh, là người rất tốt lại hiền lành, đang làm trong cơ quan nhà nước. Tuy thời gian cậu ta ở bên anh rất ngắn nhưng cả hai vẫn thường liên lạc, cho tới đầu năm nay thì hoàn toàn cắt đứt, vì cậu ta đã có bạn trai, muốn tử tế sống cùng nhau, nên anh cũng không cấm cản hay hỏi han gì. Anh vốn chẳng phải kẻ bá đạo hay chuyên quyền.”

Vương Tranh mỉm cười nhìn anh đầy thâm ý, khiến anh phải đỏ mặt nói thêm: “ Được rồi, anh chỉ bá đạo và chuyên quyền với em thôi. Ai bảo em khác với mọi người làm gì!”

Vương Tranh không thèm để ý tới anh, hỏi tiếp: “ Sau đó thì sao?”

“ Vừa nãy Vân Bằng gọi, nói là đã gặp cậu ta, tình trạng hết sức thê thảm, xương sườn bị gãy làm hai, trên người vô số vết thương cũ lẫn vết thương mới. Vân Bằng bảo còn thảm hơn bị xã hội đen thanh toán. Nhưng chuyện đáng nói là cậu ta không tính báo cảnh sát, cũng không muốn tiết lộ ra. Em biết tại sao không?”

“ Cậu ta đắc tội với ai hả?” Vương Tranh ngây ngô hỏi.

Từ Văn Diệu biết cậu ngốc, chỉ toàn biết tới sách vở, còn những việc khác đều rất ngây thơ, bèn yêu chiều vuốt tóc cậu, nói: “ Thật lòng anh chẳng muốn em biết tí nào hết... Tạ Xuân Sinh bị bạn trai mình bạo hành.”

“ Cái gì?” Vương Tranh kinh ngạc, sau đó chỉ nhíu mày. “ Sao lại có kẻ vũ phu như thế?”

“ Vì vậy anh phải tới đó xem thế nào.” Từ Văn Diệu thở dài, có chút lo lắng hỏi: “ Tiểu Tranh, anh có thể đi không?”

Vương Tranh trố mắt ra nhìn anh. “ Sao lại không chứ! Anh nghĩ em là ai? Em cũng đi nữa, miễn cho anh nghĩ em ở nhà giận già giận non.”

“ Nhưng em chưa khỏe...”

“ Không sao, em ở trong nhà dưỡng bệnh lâu vậy rồi chưa bước chân ra khỏi cửa, em cũng muốn đi ra ngoài một chút.” Vương Tranh lấy lòng bảo: “ Với lại có anh bên cạnh thì sao em có chuyện gì được?”

Từ Văn Diệu mỉm cười, tâm tình tốt mà hôn trán cậu mấy cái liền, dịu dàng nói: “ Vậy đi thay quần áo đi.”

Trong lúc Vương Tranh đi thay đồ thì bị bà Vương quở trách gì đó, đại khái là cằn nhằn không cho cậu ra đường, nhưng chẳng biết Vương Tranh thuyết phục làm sao bà lại vào bếp, rót trà sâm vào bình giữ nhiệt để cậu mang theo, rồi quay sang tức giận lườm Từ Văn Diệu: “ Anh phải coi sóc Tiểu Tranh cho tốt, đừng để nó đứng lâu cũng không cho nó cảm lạnh.”

“ Bác cứ yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cậu ấy chu toàn.” Từ Văn Diệu mỉm cười lấy chiếc khăn từ tay bà Vương quàng lên cổ Vương Tranh.

“ Còn nữa, trước mười giờ phải đưa nó về, hai người đều không được tắt điện thoại, tôi sẽ gọi đó.”

Hai người nhất loạt đồng ý, cuối cùng cũng ra khỏi cửa, Từ Văn Diệu dìu Vương Tranh chậm rãi xuống lầu, tài xế của anh đã chờ sẵn dưới nhà. Sau khi vào xe, Vương Tranh nhìn khung cảnh ngoài cửa xe, cảm thán: “ Như thể được ra tù vậy!”

Từ Văn Diệu im lặng mỉm cười, vươn tay ôm Vương Tranh vào lòng, hít hà mùi hương cơ thể cậu. “ Đợi khi nào em khỏe hơn anh sẽ dẫn em đi du lịch thế giới.”

“ Đừng kề sát như vậy chứ, nhột quá!” Vương Tranh đẩy đầu Từ Văn Diệu ra.

Từ Văn Diệu chẳng buồn nghe cậu càm ràm, kéo khăn choàng của cậu xuống mà vùi mặt vào. “ Dễ chịu thật, em thơm quá, anh ngừng không được. Thơm như thể ma tuý vậy! Ở bên em mà không được ôm hay hít hà thì cứ gϊếŧ quách anh đi cho khỏe.”

Vương Tranh bó tay, để mặc cho tên đàn ông cao lớn này như chú cún con hít hít ngửi ngửi khắp người cậu, sau đó còn tò mò cắn liếʍ cổ cậu một phen, lại còn quá trớn lần tay vào trong áo sờ mó không biết chán.

Tới khi tay Từ Văn Diệu mò càng lúc càng xuống thấp quá eo thì Vương Tranh cũng hết kiên nhẫn, giữ lấy tay anh mà răn đe: “ Từ Văn Diệu, anh đừng quá đáng nhá! “

Từ Văn Diệu hí hửng cười to, trước khi nghiêm chỉnh ngồi thẳng dậy cũng không quên hôn cậu một cái rồi mặt dày nói: “ Tại em thơm quá làm chi!”

“ Biến, nhảm nhí!” Vương Tranh lườm anh. “ Anh có thể bình thường một chút được không? Nhớ hồi mới gặp anh đạo mạo nghiêm trang lắm mà, sao bây giờ thành tên lưu manh chuyên tán tỉnh con nhà lành thế này?”

“ Vì lúc trước không biết em lại thơm đến như vậy.” Từ Văn Diệu vờ đau khổ và tiếc nuối ghê lắm. “ Nếu sớm biết em thơm như thế này, lần đầu gặp mặt anh sẽ lẹ làng lột hết đồ em ra rồi!”

Vương Tranh trợn mắt trừng Từ Văn Diệu một hơi, rốt cuộc cũng hiểu là không thể nói đạo lý với lưu manh được, bèn ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa xe mà lơ ai đó đi.

Rất nhanh sau đó, xe đã tới bệnh viện, Từ Văn Diệu lấy lại vẻ điềm đạm như thường, phong độ ngời ngời dìu Vương Tranh xuống xe, dù giữa chừng có bị cậu phớt lờ hất tay ra cũng tò tò đi sau lưng hỏi, em có khát nước không, đã mệt chưa... khiến Quý Vân Bằng ra đón hai người cười không ngớt. Từ Văn Diệu đối Vương Tranh chu đáo, không có nghĩa với ai cũng kiên nhẫn được như thế, mắt lạnh vừa đảo qua, giọng nói đã uy nghi mười phần: “ Cười cái gì? Cậu ta đâu rồi? Tình trạng thế nào?”

“ À, Tiểu Tạ đỡ hơn rồi, đã bôi thuốc và băng bó đâu vào đó, nhìn giống con người hơn một tí.” Quý Vân Bằng thở dài. “ Văn Diệu, cậu không tưởng tượng nổi đâu, lúc đầu cậu ta thê thảm lắm, mặt mày sưng vù tím ngắt như bị quạt ười mấy cái bạt tai vậy. Tôi hỏi ai đánh thì chỉ biết khóc và khóc. Tôi chừng này tuổi rồi mới lần đầu thấy đàn ông khóc nhiều tới vậy, hại tôi bủn rủn tay chân luôn. Sau đó bác sĩ vào kiểm tra rồi nói, mẹ kiếp nó, trên người cậu ta bầm dập thương tích cả mới lẫn cũ. Bác sĩ bảo là bị ngược đãi gì đó, tôi không hiểu lắm nhưng đại khái là cậu ta bị người khác bạo hành một thời gian dài rồi. Tôi nhìn tay chân cậu ta ốm tong ốm teo, lại còn thương tật, bèn an ủi, bảo là có tôi và cậu ở đây thì chẳng ngán thằng nào cả, miễn là đừng phóng hỏa gϊếŧ người, bọn này sẽ đứng ra lấy lại công bằng cho.”

“ Tôi chưa kịp nói xong thì từ đâu nhảy ra một gã cứ ôm Tiểu Tạ khóc lóc ỉ ôi, mới nhìn còn tưởng là cha của hắn chết nữa chứ. Nghe một hồi thì mới hay là gã đó xin Tiểu Tạ tha thứ, lần sau sẽ không đánh cậu ta nữa, rồi rất yêu rất thương gì gì đó. Tôi mới nghe liền nổi sùng lên rồi, hóa ra gã chính là thằng vũ phu đó, đánh đập một người yếu đuối như Tiểu Tạ thì còn đáng mặt đàn ông quái gì. Mẹ kiếp, chỉ mới đấm hắn một cú, bồi thêm hai cước vẫn chưa đã ghiền Tiểu Tạ đã khóc lóc xin tôi tha cho thằng đó. Mẹ bà nó, vậy là sao chứ? Tôi trút giận cho cậu ta mà cậu ta còn khóc lóc không vui?”

Từ Văn Diệu nghe xong thì đanh mặt hỏi: “ Tên khốn đó đâu? Hiện giờ hắn đâu rồi?”

“ Không biết, mới nãy còn thấy hắn ngồi ở chân tường.”

“ Cậu đi kêu người âm thầm dạy dỗ hắn, đừng đánh chết hay tàn phế là được,” Từ Văn Diệu oán độc nói. “ Mẹ kiếp, dám đánh người trước mặt tôi, xem tôi là gì hả!?”

Quý Vân Bằng khoái chí xoa nắm đấm. “ Được, tôi cũng đang ngứa ngáy tay chân đây, để tôi đích thân ra tay!”

Sự giận dữ cùng cay độc trên mặt Từ Văn Diệu khiến Vương Tranh có chút hoảng sợ, kéo tay áo anh mà rằng: “ Văn Diệu à...” Từ Văn Diệu lập tức hòa nhã trở lại, ôm Vương Tranh vào lòng. “ Không sao đâu, Tiểu Tranh. Em đừng xen vào chuyện này, chúng ta vào xem Tiểu Tạ thế nào nhé. Chuyện này trước sau cũng phải giải quyết dứt điểm thôi.”

Anh vẫn còn nhớ, mấy tháng trước, Tạ Xuân Sinh đã hạnh phúc và vui mừng thế nào khi thông báo với anh rằng cậu ta đã tìm được bạn trai và muốn toàn tâm toàn ý yêu đối phương.

Khi ấy, anh vẫn chưa xác định được tầm quan trọng của Vương Tranh trong lòng mình, nên chưa thể lý giải được tâm tình khi đó của Tiểu Tạ, và hơn hết, anh luôn mang lòng nghi ngờ quá sâu về mối quan hệ cố định và mật thiết giữa hai người yêu nhau.

Nhưng đôi mắt của Tạ Xuân Sinh lúc đó rất dịu dàng, nụ cười cũng thật ấm áp, hiện thực như vậy khiến Từ Văn Diệu phải tự hỏi lòng lẽ nào anh đã quá khư khư với chấp niệm của bản thân rồi? Đối phương tự tin rằng mình sẽ có được hạnh phúc, và khán giả đứng xem là anh thì hẳn phải nên tôn trọng niềm tin đơn thuần đó!

Vì vậy, Từ Văn Diệu đã mỉm cười chúc phúc Tạ Xuân Sinh. Trong số những tình nhân ngày trước, Tiểu Tạ là một người rất dễ tính, cậu ta thông minh ham học, lại thiện lương chu đáo, làm một công nhân viên chức gương mẫu không có mưu cầu gì lớn lao, cũng không hư tình giả ý vì thăng chức mà xu nịnh người khác, gương mặt luôn mỉm cười an phận, đôi lúc bị vài kẻ lợi dụng hoặc ăn quỵt cũng không để bụng hay ôm thù gì.

Tạ Xuân Sinh là một thanh niên rất đáng yêu, còn chưa nói, cậu ta có đôi mắt phượng xếch dài, mi mày như họa, sóng mắt ba đào lưu chuyển, và khuôn mặt thanh tú, luôn luôn hữu ý vô tình mà tản mác ra sức quyến rũ động lòng người.

Giống hệt với người thầy Từ Văn Diệu đã yêu ngày trước.

Hôm ấy ở khách sạn, có thể xem như lần cuối cùng cả hai gặp mặt. Sau đó, Vương Tranh làm phẫu thuật, Lý Thiên Dương tới náo động một phen, Từ Văn Diệu anh thì dời công ty sang đây và cũng chuyển sang làm nghiệp vụ mới. Mọi chuyện rối mòng mòng cả lên. Trong lúc bộn bề tất bật đó, hình như có một lần anh nhận được cuộc gọi từ Tạ Xuân Sinh, nội dung thế nào không rõ, đại khái là thăm hỏi vài câu.

Bây giờ, Từ Văn Diệu mới nhớ ra, Tạ Xuân Sinh là một trong số ít người biết số di động cá nhân của anh. Hồi trước, anh cho cậu ta số điện thoại đó vì thấy nhân phẩm cậu ta rất tốt, nên cũng muốn giữ quan hệ ái ân khi có nhu cầu. Với lại, anh cũng dọn tới sống ở thành phố G, cho cậu ta phương thức liên lạc với anh, nếu lỡ như có xảy ra chuyện gì, thì nhượng tình xưa anh cũng có thể ra tay trợ giúp.

Tạ Xuân Sinh hiểu rõ điều này, nên sẽ không tùy tiện gọi điện, một khi như vậy chỉ có thể đó là chuyện rất nghiêm trọng.

Chỉ tiếc khi ấy Từ Văn Diệu chỉ để tâm giúp Vương Tranh bồi bổ sức khỏe nên không hơi sức quan tâm chuyện khác, chỉ vội vàng nói vài câu liền cúp máy. Bây giờ nghĩ tới lại thấy Tạ Xuân Sinh là đang ngụ ý cầu xin anh giúp đỡ.

Thật không ngờ, khi lần sau gặp mặt lại là ở bệnh viện, Tạ Xuân Sinh nằm trên giường thở ôxy, cởi trần, phần ngực dưới được băng bó vải trắng kín mít, từ bả vai kéo dài xuống hai tay loang lổ vết tím vết xanh, nước thuốc bôi trên vết thương trông càng dữ tợn hơn, gương mặt thanh tú xinh đẹp tím bầm, mắt phượng sưng vù, con ngươi giăng đầy tơ máu, nước mắt thi nhau chảy xuống.

Thốt nhiên, Từ Văn Diệu thấy mọi chuyện thật may mắn.

May mắn Lý Thiên Dương không phải phường biếи ŧɦái. May mắn Vương Tranh có đủ kiên cường. May mắn trước khi cậu tổn thương sâu sắc hơn thì gặp được Từ Văn Diệu anh. Cho nên, anh sẽ cố sức loại trừ hết mọi thương tổn kiểu như thế này cho cậu.

Nếu như người hôm nay phải nằm trên giường bệnh cùng vô số vết thương là Vương Tranh, chẳng biết nếu phải nhìn cậu tổn hại từ trong ra ngoài như thế, anh không biết liệu mình sẽ tức giận đến nhường nào nữa.

“ Văn Diệu, anh nhẹ tay thôi.” Vương Tranh nói nhỏ vào tai anh.

Lúc này, anh mới giật mình nhìn lại, hóa ra đã siết tay cậu lâu đến vậy, nhưng khi anh vừa lỏng tay ra Vương Tranh lại ôm lấy tay anh, rồi dịu dàng mỉm cười.

Cơn hồi hộp lo lắng vừa trào lên trong lòng cũng chậm rãi tiêu tán, anh cũng cười đáp lại cậu, vỗ lên đôi vai gầy đó: “ Em mệt không? Ngồi xuống nghỉ ngơi nhé?”

Vương Tranh lắc đầu, nhìn Tạ Xuân Sinh thất thần trên giường bệnh, rồi đẩy anh một cái: “ Anh đừng lo cho em, xem Tiểu Tạ thế nào đã.”

Từ Văn Diệu xoa đầu cậu, kéo cái ghế gần đấy cho Vương Tranh ngồi, rồi mở bình giữ nhiệt mang theo rót trà ra cho cậu uống, sau đó mới quay lại nhìn Tạ Xuân Sinh: “ Tiểu Tạ, xin lỗi, tôi tới muộn quá. Giới thiệu với cậu, đây là người yêu của tôi, Vương Tranh. Cậu ấy vừa mổ tim nên sức khỏe còn rất yếu, nhưng vừa nghe cậu bị thương liền đòi theo tôi tới đây. Cậu sao rồi? Đã thấy đỡ nhiều chưa?”

Tạ Xuân Sinh xấu hổ cụp mắt xuống, trả lời bằng giọng khản đặc: “ Cảm ơn hai người. Em xin lỗi vì đã làm phiền anh, Văn Diệu. Vương Tranh, lần đầu gặp đã khiến anh chê cười rồi… Ngoại trừ Văn Diệu ra tôi không biết tìm ai...” .

“ Không sao hết, trước kia tôi từng nói hễ có việc gì cần thì cậu cứ tìm tôi mà.”

“ Em... thật tình em không mặt mũi đâu kể với anh chuyện này… Nhưng lần này anh ta xuống tay quá nặng, em không còn cách nào hết... Em không muốn làm phiền anh! Thật sự là em không muốn làm phiền anh...” Tạ Xuân Sinh nghẹn ngào khóc nấc lên. “ Nếu có thể nhịn thì em đã nhịn, nhưng cứ phải chịu đựng như vậy tới bao giờ chứ? Em bảo anh ta đừng đánh vào mặt vậy mà anh ta vẫn cứ đánh, khiến em thành như thế này thì sao ngày mai còn đi làm được nữa? Em đã nhịn mà anh ta vẫn đánh, em phản kháng thì càng bị đánh dữ dội hơn...”

Vương Tranh và Từ Văn Diệu chỉ biết thở dài nhìn nhau. Đoạn, Vương Tranh đi tới trước mặt Tạ Xuân Sinh, đưa tay vỗ vai cậu ta, dịu dàng nói: “ Cậu cứ nói ra đi, như vậy sẽ dễ chịu hơn.”

“ Lúc đầu đâu phải vậy.” Tiểu Tạ khóc rống lên. “ Hai người không biết là anh ta tốt với em thế nào đâu. Công ty phát sữa chua anh ta cũng mang về nhà cho em uống, hễ trời mưa liền cầm dù đi đón em tan sở. Những người trước đây em quen toàn là chơi qua đường cho vui, chưa bao giờ có người săn sóc em như vậy. Em cứ nghĩ là cuối cùng mình cũng tìm được đúng người rồi, thậm chí còn dự tính mua nhà mua bảo hiểm... Nói thật, ngay cả tiền tiết kiệm của em, em cũng nói cho anh ta...” :

Từ Văn Diệu cau mày, đanh mặt chen vào: “ Chuyện bắt đầu khi nào?”

Ánh mắt Tạ Xuân Sinh chợt lóe lên, cậu ấp a ấp úng.

“ Có phải từ lần cuối cùng chúng ta gặp nhau thì tên khốn đó đã đánh cậu?” Từ Văn Diệu hét lên, dữ dằn nhấn giọng: “ Nói!”

Tiểu Tạ run bần bật, càng khóc nhiều hơn, thút tha thút thít kể: “ Em, em nghĩ là vì áp lực công việc của anh ta quá lớn, mọi chuyện không suôn sẻ nên mới im lặng cho anh ta đánh vài lần… Nhưng không ngờ anh ta được nước lấn tới, phàm chuyện gì không vừa ý cũng thượng cẳng chân hạ cẳng tay với em... Nếu em trốn thì anh ta càng hung bạo hơn...”

“ Vậy hôm nay thằng đó nó lấy gì đánh gãy xương sườn cậu!” Từ Văn Diệu lạnh lùng hỏi.

“ Gậy... gậy đánh golf.” Tiểu Tạ nấc lên.

“ Tôi có hay không nên nói cậu thật quá là may mắn, không có bị đánh nát nội tạng ngay tại trận hay cấp cứu không kịp lúc, đúng là tổ tiên hiển linh phù hộ cho cậu mà.” Từ Văn Diệu trợn mắt, cay nghiệt châm chọc.

“ Anh à!” Vương Tranh bất mãn ngăn Từ Văn Diệu lại, rồi ôn hòa nói: “ Anh đừng nói vậy, Tiểu Tạ đã đau lòng quá rồi!”

Từ Văn Diệu hừ một tiếng, bước sấn tới trước mặt Tạ Xuân Sinh mà mắng: “ Cậu từng theo tôi thì nên hiểu tôi là loại người gì. Nếu đã lên tiếng nhờ tôi việc này thì không tới phiên cậu quyết định, mọi chuyện đều do tôi định đoạt. Cậu tin tôi thì để tôi giải quyết, hoặc dù có không tin tôi cũng ra tay can thiệp, khi nào xong chuyện, muốn thì cứ quay lại với thằng đó. Nhưng tôi cũng nhắc cho cậu biết, nếu cậu quay lại với hắn, sau này có bị đánh chết tôi cũng không rảnh tới lượm xác cậu về đâu, hiểu chưa hả?”

Từ Văn Diệu khí thế bá đạo dâng ngút trời khác xa với một Từ Văn Diệu ngày thường ăn nói nho nhã. Tạ Xuân Sinh thừa biết anh không phải người hiền lành gì, nhưng chưa khi nào thấy anh tức giận cả. Hiện tại được chứng kiến lại hoảng sợ, co rụt cả người lại, cắn môi im lặng.

“ Anh, anh làm Tiểu Tạ sợ đó. Anh ngồi xuống, đừng nóng giận. Chuyện gì cũng phải nói lý lẽ rồi từ từ giải quyết.” Vương Tranh kéo Từ Văn Diệu ngồi xuống cạnh mình trên giường Tạ Xuân Sinh, sau đó mỉm cười với cậu ta. “ Tiểu Tạ, nhìn thấy người thân của mình bị ngược đãi thế này bọn tôi không chịu được, vì vậy có hơi thất thố, cậu đừng để bụng nhé. Mong cậu cũng đừng trách tôi nhiều chuyện, có việc này tôi muốn hỏi, cậu có muốn tiếp tục bị ngược đãi nữa không?”

Tạ Xuân Sinh lập tức lắc đầu.

“ Tốt lắm, may mà cậu không bị biến thành người thích bị hành hạ.” Vương Tranh cười khẽ, lại hòa nhã nói: “ Thế bây giờ cậu có đồng ý rời xa tên vũ phu đó không?”

Tạ Xuân Sinh lộ ra vẻ mặt mơ màng và cả thống khổ, cắn môi, không lên tiếng.

“ Cậu còn yêu anh ta?” Vương Tranh hỏi. Tạ Xuân Sinh nhắm mắt, nước mắt lại lăn dài.

“ Không sao, tôi chẳng coi cậu là đồ ngốc. Chuyện tình cảm nào dễ dàng nói bỏ là bỏ được, dù đối phương có là kẻ tồi tệ thì cũng không phải chuyện ta có thể nói rõ thị phi được.” Vương Tranh trầm ngâm một lúc lại nói: “ Nhưng vấn đề quan trọng bây giờ là cậu phải suy nghĩ thật nghiêm túc vào, mối tình này có đáng để cậu hy sinh cả nhân phẩm lẫn tính mạng để duy trì hay không.”

“ Anh, anh ta… những khi anh ta không đánh em thì đều rất tốt…”

“ Nhưng lúc đánh cậu thì cũng không hề nương tay!” Vương Tranh khẽ khàng thở dài. “ Lúc cậu bị gãy xương sườn anh ta có dừng tay không? Lúc cậu cầu xin anh ta có động lòng không? Anh ta biết rõ việc cậu ghét bị đánh vào mặt, nhưng vẫn cứ xuống tay và không chỉ đánh mỗi một cái. Đem nỗi khổ sở mà cậu khốn khổ che dấu không dám tỏ bày cùng ai ra bêu rếu trước mặt mọi người, vả lại còn cảm thấy thích thú khi sử dụng bạo lực với cậu. Vào lúc đó, anh ta có nghĩ tới cảm nhận của cậu không?”

“ Nếu nói thế cậu vẫn không hiểu thì nói cách khác vậy, giữa việc cậu đau khổ và anh ta khó chịu thì anh ta thà rằng cậu chịu thiệt. Tôi không tính tới chuyện yêu là phải hy sinh này nọ. Thời đại này ai còn để ý những chuyện đó, nhưng hễ đã yêu nhau thì không bao giờ muốn người mình yêu phải chịu khổ cả. Cậu ngẫm lại xem, anh ta có thật sự yêu cậu không?”

Tạ Xuân Sinh lắc đầu nguầy nguậy, mở mắt, khàn giọng nói. “ Thật ra, em đã suy nghĩ rất lâu, vấn đề không tại anh ta mà là em.”

“ Tôi biết!” Vương Tranh gật gật đầu, rồi trấn an cậu ta: “ Cậu không từ bỏ được, quan hệ méo mó này khiến cậu không buông tay, vì vậy đã không phản kháng, cam chịu đón nhận mọi đau khổ, dù biết tiếp tục chỉ còn con đường chết mà cũng không có dũng cảm thay đổi, vì nếu thay đổi lại không biết mình phải đi đâu về đâu.”

Tạ Xuân Sinh đau đớn òa khóc “ Em, em đã nói với tất cả bạn bè rằng em rất hạnh phúc… em không có dũng khí để thừa nhận mình bất hạnh. Em biết là mình phải rời xa anh ta mới đúng, nhưng sau khi bỏ anh ta rồi thì em lại không cách nào làm lại từ đầu được nữa…”

Vương Tranh âu sầu, vỗ vỗ vai Tạ Xuân Sinh, ngón tay chạm vào cậu ta cũng run rẩy đến phát đau. Từ Văn Diệu cũng lòng đầy nặng nề, nắm lấy bàn tay kia của Vương Tranh, không ngừng ra sức giữ chặt lấy. Đúng lúc này, cửa phòng mở bật ra, Quý Vân Bằng tóc tai rối bù xộc vào, oang oang nói: “ Mẹ nó, thật đã tay, lâu rồi không được phấn khích như vậy!”

Quý Vân Bằng khựng người, nhìn Tạ Xuân Sinh mặt mày đầm đìa nước mắt, liền hoảng thần lắp bắp an ủi: “ Haha... Tiểu Tạ... Đừng đau lòng nữa, tôi đã thay cậu dạy dỗ tên khốn kia một trận rồi. Tôi còn nói nếu hắn dám làm phiền cậu nữa sẽ đánh gãy chân hắn, còn dám động vào một sợi tóc của cậu liền tiễn hắn về chầu ông bà... Thằng đó đúng là thằng khốn, vừa bị đánh mấy cái đã quỳ xuống khóc lóc van xin. Mẹ nó, hắn càng xin tôi đánh càng hăng. Cậu đừng khóc, đừng khóc! Dưỡng thương cho tốt sau đó làm lại cuộc đời...”

Quý Vân Bằng nói năng an ủi loạn cào cào cả lên, khiến Vương Tranh không nhịn được mà bật cười, Từ Văn Diệu cũng cười, lấy khăn tay đưa cho Vương Tranh lau nước mắt giúp Tạ Xuân Sinh, sau đó đứng lên an bài mọi chuyện: “ Được rồi, Vân Bằng sẽ giải quyết chuyện này. Còn Tiểu Tạ, nếu cậu không lựa chọn được thì để tôi quyết định giúp cho, chấm dứt với gã khốn đó. Vân Bằng, một tháng tới đây cậu vất vả chịu khó trông coi Tiểu Tạ, nếu thằng đó còn dám mò tới cứ đánh hắn, chẳng việc gì nương tay nữa, đồng thời cũng trông chừng đừng để Tiểu Tạ tiếp xúc với tên đó.” Đoạn, lại hòa nhã với Tạ Xuân Sinh: “ Chuyện này cứ quyết định như vậy, nếu cậu không hài lòng đợi khi nào vết thương khỏi cứ quay lại với hắn ta, chẳng ai cản đâu. Nhưng hãy nhớ, con người sống trên đời phải tự mở lối đi ình, đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh hay năng lực không đủ. Làm sao không thể làm lại từ đầu trong khi cậu còn trẻ còn khỏe như thế hả? Không phải chỉ cần ăn cơm nhiều một chút thì liền có sức đấy sao?”

Anh thở dài một tiếng, quay đầu nói với Quý Vân Bằng: “ Cậu tìm cho Tiểu Tạ một bác sĩ tâm lý, đợi khi nào cậu ta khá lên chút rồi hẵng bắt đầu.”