Trọng Sinh Chi Tình Hữu Độc Chung

Chương 52: Tìm người dẫn đường

Mặt Âu Dương Hạc đỏ lên, “Tiểu tử thúi, ngươi nói cái gì vậy! Ngươi đừng tưởng rằng ngươi vị thành niên là ta không dám tấu ngươi.”

Sở Giang Dật chống cằm, như suy tư gì mà nhìn Âu Dương Hạc, Âu Dương Hạc có chút chột dạ, “Tiểu tử, ngươi lại nhìn cái gì!”

Sở Giang Dật thẳng thắn: “Ta suy nghĩ, đệ đệ ta nói, Âu Dương tiền bối, ngươi cảm thấy đệ đệ ta nói có đạo lý sao?”

“Đương nhiên không có đạo lý, đệ đệ ngươi cư nhiên bôi nhọ ta, nếu hắn là nhi tử của ta, ta nhất định đánh hắn ba ngày ăn không ngon.” Âu Dương Hạc kích động.

“Âu Dương tiền bối, kỳ thật, xem không hiểu bản đồ cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, ai cũng có sở trường sở đoản riêng, sở trường của Âu Dương tiền bối hẳn là là tu luyện dị năng, cho dù có khuyết điểm xem không hiểu bản đồ cũng không ảnh hưởng toàn cục.” Sở Giang Dật an ủi nói.

Âu Dương Hạc ngượng ngùng cười, “Ta đích xác xem không hiểu bản đồ. Lúc trước hắn cũng là nương theo hương rượu mà tìm được Sở Giang Dật, hiện tại kêu hắn trở về chỗ ban đầu, sợ là hắn cũng không tìm được.

Sắc mặt Sở Giang Dật trầm xuống, Âu Dương Hạc càng thêm ngượng ngùng.

“Lãng phí nhiều rượu như vậy, liền tìm đến một tên lừa đảo.” Sở Tiêu có chút ủy khuất.

Sở Giang Dật thật ra cũng không sao cả, nếu không có Âu Dương Hạc, một đường này của bọn họ cũng chưa chắc có thể thuận lợi như vậy, hơn nữa Sở Tiêu có thể uống máu của thủy tinh mãng năm màu, đây cũng là một cơ duyên lớn.

“Được rồi, hiện tại quan trọng nhất là nghĩ cách tìm Lôi Quang Cổ Thụ.” Sở Giang Dật nói.

Sở Tiêu bẹp miệng, không nói lời nào.

“Lâu Thành biết xem bản đồ sao?” Sở Giang Dật hỏi.

Kỳ thật, trên đời này chỉ có một bộ phận nhỏ người là mù đường, vấn đề là bọn họ có ba người, ba cái đều là mù đường, có vết xe đổ của Âu Dương Hạc, Sở Giang Dật cũng không dám quá tín nhiệm mấy cao nhân tiền bối này.

“Lâu Thành a!” Âu Dương Hạc nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu, “Cái này ta cũng không rõ lắm, bất quá hắn còn ngốc hơn ta, hẳn là cũng không biết xem bản đồ.”

Sở Giang Dật nhắm mắt lại, có chút đau đầu xoa trán.

“Nhị ca, bên kia có người đánh nhau, chúng ta đi xem, thuận tiện tìm một người biết xem bản đồ.” Sở Tiêu kiến nghị.

“Bên kia có người đánh nhau, sao ngươi biết?” Sở Giang Dật hỏi.

“Ta nghe được, nhị ca, hiện tại thính lực của ta nhanh nhạy rất nhiều.” Sở Tiêu có chút đắc ý nói.

“Ân, tiểu tử ngươi thực không tồi, cư nhiên phát hiện tranh đấu ở nơi xa như vậy.” Âu Dương Hạc vừa lòng.

Sở Giang Dật mỉm cười, “Tiểu Tiêu, Âu Dương tiền bối khen ngươi, Âu Dương tiền bối rất ít khen người a.”

Sở Tiêu cao ngạo dương cổ, khinh thường nói: “Ta mới không cần khích lệ của một kẻ lừa đảo.”

Âu Dương Hạc tức giận thổi râu trừng mắt, “Tiểu tử, ngươi quá không biết tốt xấu.”

Sở Giang Dật ngăn cản: “Âu Dương tiền bối, đệ đệ ta không hiểu chuyện, ngươi đừng chấp nhặt cùng hắn, chúng ta vẫn nên đi tìm người đi.”

Âu Dương Hạc gật gật đầu, “Được.”

Sở Giang Dật lấy ra hai ống nghiệm từ không gian, đem một cái trong đó cho Sở Tiêu, Sở Tiêu không chút nghĩ ngợi liền uống, Âu Dương Hạc quay đầu, thấy được hai khuôn mặt xa lạ.

“Di, sao hai người các ngươi biến thành cái dạng này?” Âu Dương Hạc có chút ngạc nhiên.

“Chỉ là chút tài mọn mà thôi, không vào được mắt tiền bối.” Sở Giang Dật nhàn nhạt địa đạo. Đổi nhan dược tề có thể dùng bảy bảy bốn mươi chín lần, mỗi lần đều có thể biến thành bất đồng bộ dạng.

“Nhị ca, ngươi biến xấu.” Sở Tiêu nói.

Âu Dương Hạc quay đầu, nhìn khuôn mặt mới của Sở Giang Dật, “Ta nói, tiểu tử ngươi là không thể gặp người sao, cư nhiên biến thành dáng vẻ này.”

Sở Giang Dật không thể không giả ngu mà nhún vai, “Ta lớn lên quá soái, sợ chọc phải nợ đào hoa, cho nên, biến xấu một chút, như vậy mới tránh chọc vào đào hoa nát.”

Sở Tiêu móc ra tinh thạch, chiếu chiếu bộ dáng của mình, có điểm nộn (trẻ con), bất quá vẫn còn tốt.

“Con rắn nhỏ a! bộ dáng này của ngươi tốt hơn nguyên lai quá nhiều, môi hồng răng trắng, nhìn thấy mà thương, sẽ có rất nhiều bác gái và nam nhân cường tráng thích.” Âu Dương Hạc hi hi ha ha địa đạo.

Sở Tiêu buồn bực mà nhìn Âu Dương Hạc, Âu Dương Hạc nhịn không được cười ha ha lên.

Sở Tiêu siết chặt nắm tay, Sở Giang Dật nắm lấy tay Sở Tiêu, có chút bất đắc dĩ nói: “Đừng không biết tự lượng sức.”

Sở Tiêu rũ xuống tay, “Sớm muộn gì sẽ có một ngày ta đánh bại lão già kiêu ngạo này.”

Sở Giang Dật gật gật đầu, “Đương nhiên, nhị ca tin tưởng ngươi.”

Lúc gặp mặt đội lính đánh thuê, sắc mặt Sở Tiêu lập tức liền đen, kia cư nhiên là dong binh đoàn cũ của Sở Tiêu, Sở Giang Dật giữ chặt Sở Tiêu, “Đừng kích động, hiện tại ngươi cũng không phải là Sở Tiêu.”

Một đoàn hỏa cầu của Âu Dương Hạc, liền xử lý con gấu đen đang vật lộn cùng đám người Vương Khải.

Âu Dương Hạc phiêu phiêu trên không trung, từ trên cao nhìn xuống đội lính đánh thuê, “Tại hạ Vương Khải, đa tạ tiền bối tương trợ.”

Âu Dương Hạc nhàn nhạt gật gật đầu, “Bên trong các ngươi, có người biết xem bản đồ hay không.”

Vương Khải ánh mắt quái dị nhìn Âu Dương Hạc, Âu Dương Hạc trừng mắt, Vương Khải lập tức gật gật đầu, cung kính đáp: “Tiền bối, mỗi người trong đội của chúng ta đều biết xem bản đồ.”

Âu Dương Hạc vừa lòng gật gật đầu, “Biết xem bản đồ là được, các ngươi đem một người dẫn đường cho ta.”

Vương Khải gật gật đầu, nói: “Dẫn đường cho tiền bối là vinh hạnh của chúng ta.” Cơ hội tốt để nịnh bợ cường giả như vậy, tất nhiên bọn họ sẽ không từ bỏ.

“Tiền bối, con gấu đen này?” Vương Khải có chút chần chờ liếc nhìn Âu Dương Hạc.

Con gấu này là do Âu Dương Hạc đánh chết, theo quy củ sẽ có một phần của Âu Dương Hạc, nếu Âu Dương Hạc muốn, đám người Vương Khải đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cũng không có tư cách để cự tuyệt.

Âu Dương Hạc phất phất tay, “Để lại cho các ngươi.” Ngũ cấp dị thú, Âu Dương Hạc thật sự chướng mắt, ngũ cấp tinh hạch có lẽ có thể mua một bình rượu thấp kém, nhưng Âu Dương Hạc hắn là ai, là người có phẩm vị, sao có thể uống loại rượu thấp kém rồi hạ thấp phẩm vị của mình được.

Vương Khải có chút kích động: “Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối.”