Trọng Sinh Chi Tình Hữu Độc Chung

Chương 46: Lâu Thành ăn mệt

Sở Tiêu gật đầu, từng ngụm từng ngụm ăn lên, vừa ăn vừa thị uy với Lâu Thành.

Từng đợt hương thơm tiến vào trong mũi Lâu Thành, con sâu trong bụng Lâu Thành càng lăn lộn, cái bụng tròn vo phát ra âm thanh bất mãn, Lâu Thành vẻ mặt đau khổ, trừng Sở Tiêu: “Tiểu tử, ngươi sao có thể không phúc hậu như thế.”

Sở Tiêu trừng lại, “Đều là bị ngươi ép.”

Lâu Thành vẻ mặt đau khổ, nhìn Sở Tiêu, “Cái gì gọi là bị ta ép, ta là coi trọng đồ ăn của ngươi đó là cho ngươi mặt mũi.”

Sở Tiêu ha hả cười cười, “Được a! Nếu ngươi chịu được nước miếng của ta, liền ăn a!”

Lâu Thành cân nhắc mấy phen, rốt cuộc vẫn là không hạ được quyết tâm, đáng chết, tiểu gia hỏa này thật quá mức, “Nhổ nước miếng vào trong nồi, ngươi cũng không chê ghê tởm.”

Sở Tiêu trừng Lâu Thành, trong mắt tràn đầy hung quang, “Nếu không phải bởi vì ngươi, ta cần phải ghê tởm chính mình như vậy sao?”

Lâu Thành xấu hổ mà cười cười, “Kỳ thật, ta cũng không có làm cái gì! Tiểu hài tử, không cần nhỏ mọn như vậy, huống hồ, ta không phải bồi thường cho ngươi sao?”

“Ta phi, ai hiếm lạ ngươi bồi thường, ngươi cút cho ta, cẩn thận tiểu gia ta tấu ngươi.” Sở Tiêu khó được hòa một lần, đắc ý đến không giấu được.

Lâu Thành ngồi xổm trước mặt Sở Tiêu, mắt trông mong nhìn canh gà bốc hơi trong nồi, canh gà màu trắng tản ra nồng đậm mùi hương, chỉ có thể xem mà không thể ăn, chỉ khi Lâu Thành còn nhỏ, dị năng còn thấp mới thể hội loại cảm giác này.

Sở Tiêu nhìn Lâu Thành, ngữ khí bất thiện nói: “Lão nhân, ngươi ngồi xa một chút, cẩn thận nước miếng của ngươi chảy vào canh của ta.”

Lâu Thành không cho là đúng hừ hừ, “Chảy vào thì thế nào? Dù sao lão tử ăn không được, vừa lúc không cho ngươi ăn.”

Sở Tiêu nắm nắm tay, ánh mắt bất thiện trừng Lâu Thành, “Lão nhân, ngươi nói cái gì!”

Lâu Thành ngẩng đầu ưỡn ngực, “Tiểu tử ngươi kiêu ngạo cái gì, cẩn thận ta nhổ nước miếng vào trong nồi.”

Sở Tiêu một quyền đấm vào cái mũi Lâu Thành, tuy Lâu Thành theo bản năng tạo ra phòng hộ, nhưng Sở Tiêu vẫn được như ý nguyện mà tấu tới rồi.

Lâu Thành che lại cái mũi phát đau, trừng Sở Tiêu, trong mắt toát ra thốc thốc hàn băng, “Ngươi đây là có ý tứ gì.”

Sở Tiêu nghiêm trang nhìn Lâu Thành, “Mẹ ngươi không nói cho ngươi, cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy sao?”

Lâu Thành hồng hộc thở phì phò, “Tiểu tử thúi, ngươi cư nhiên dám cùng ta động thủ, ta nói cho ngươi ngươi chết chắc rồi.”

Sở Tiêu không để bụng, “Ta chết như thế nào định rồi.”

Lâu Thành híp mắt, kiêu căng ngạo mạn nhìn Sở Tiêu, “Ngươi chết đã đến nơi, cư nhiên còn không biết chính mình chết chắc rồi, ngươi cư nhiên dám động thủ với ta, ngươi biết ta là ai sao? Ngươi có biết hay không, ta dậm chân một cái, toàn bộ rừng Mạc Bắc đều phải run ba lần!”

Sở Tiêu lạnh lùng cười cười, “Ta không cảm thấy ngươi dậm một chân, toàn bộ rừng Mạc Bắc sẽ run ba lần, nhưng là ta cảm thấy ngươi nếu dậm một chân, thịt mỡ trên người của ngươi sẽ run ba lần.”

Lâu Thành đen mặt, hung hăng trừng Sở Tiêu, “Tiểu tử thúi, ngươi đây là vũ nhục tôn nghiêm của một cửu cấp dị năng giả, ta nói cho ngươi, loại hành vi này cảu ngươi sẽ phải khiển trách.”

“Khiển trách? Ai sẽ nhàm chán tới khiển trách ta! Ngươi cho rằng ngươi là Ngọc Hoàng Đại Đế hay là Phật Như Lai! Vũ nhục ngươi liền bị trời phạt.” Sở Tiêu tràn đầy khinh thường địa đạo.

Lâu Thành lười nhiều lời cùng y, đen mặt bước tới trước mặt Sở Giang Dật.

Sở Giang Dật đang gặm cánh gà, nhìn một cái đầu heo thò tới, thiếu chút nữa nghẹn xương trong yết hầu, “Lâu tiền bối, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”

Lâu Thành chỉ vào Sở Tiêu hỏi: “Kia là đệ đệ ngươi.”

Sở Giang Dật gật gật đầu, “Ân, đúng vậy.”

“Đệ đệ ngươi ngốc như vậy, ngươi làm ca ca, sao không hảo hảo dạy dỗ hắn, liền điều thấp nhất là tôn trọng tiền bối cũng không hiểu, đi ra ngoài nhất định sẽ thiệt thòi lớn.” Lâu Thành lời lẽ chính nghĩa nói.

Sở Tiêu hung hăng nắm chặt nắm tay, trừng mắt: “Chết lão nhân, ngươi nói cái gì, cư nhiên dám mắng ta ngốc, chính ngươi mới ngốc giống heo.”

Sở Giang Dật nhìn bộ dáng nổi trận lôi đình của Sở Tiêu: “Tiểu Tiêu, rừng Mạc Bắc nguy cơ thật lớn, ngươi giữ điểm sức lực, không cần tức giận đến mức không còn chút sức lực nào.”

Sở Tiêu nghĩ nghĩ, cảm thấy có lý, không để ý tới Lâu Thành.

Lâu Thành đã thật lâu không bị vắng vẻ như vậy, lập tức trong lòng chua lòm, “Lâu tiền bối, ta và đệ đệ muốn lên đường, phiền ngài không cần đi theo.”

Sở Tiêu híp mắt, kiêu ngạo mà nhìn Lâu Thành, “Nhị ca thương ta nhất, ngươi lưu lại tranh sủng cũng tranh không nổi.”

Lâu Thành vô ngữ liếc Sở Tiêu liếc, lại có chút đồng tình mà nhìn Sở Giang Dật, “Tiểu Sở! Ngươi mang theo một cái đệ đệ ngu ngốc như vậy nhất định thực vất vả.”

Sở Giang Dật lắc lắc đầu, “Không có, Tiểu Tiêu hắn thực nghe lời.”

Lâu Thành: “……”