Toàn Thế Giới Van Xin Tôi Làm Người Tốt

Chương 17: Phiên tòa 2: Quên tên tôi

Cánh cổng sắt từ từ mở ra hai bên, khi vừa đủ một người đi qua, ba người lần lượt bước ra ngoài.

Cửa thoát hiểm mở ra, bên ngoài là một mảng ánh sáng trắng xóa bao la.

Bọn họ sóng vai đi tới cửa, ánh sáng rực rỡ chiếu vào, tạo ra ba cái bóng dài đằng sau họ.

Xăm trổ do dự một lát rồi nói: “Cám ơn hai người, nếu không có hai người, tôi nhất định không có khả năng tới đây.”

Dưới ánh đèn, Bùi Tu nheo mắt lại, nụ cười trên mặt càng ôn hòa hơn: “Không có gì, nếu không có anh thì chúng tôi cũng không thể ra ngoài được.”

Xăm trổ mỉm cười, bước ra khỏi cửa trước, giây tiếp theo biến mất trong luồng ánh sáng trắng.

“Chúng ta cũng đi thôi” Bùi Tu nhìn Tả Thanh dặn dò, “Ngày mai tôi sẽ nộp đơn xin thành lập đội, đừng từ chối.”

Tả Thanh nheo mắt, đưa tay vuốt cằm anh: “Yên tâm, có anh chàng đẹp trai như anh tự đưa tới cửa, tôi làm sao có thể không cần?”

Bùi Tu nghiêng đầu trốn đi, bất đắc dĩ cười nói: “Đứng đắn một chút, đi thôi, gặp ở bên ngoài.”

Tiếp theo chân dài bước một bước, biến mất trong ánh sáng trắng.

Tả Thanh theo sát, giây sau thấy hoa mắt.

Khi nhìn rõ lại, cô đã trở lại phòng xét xử ban đầu.

Trạng thái thể chất mỏi mệt yếu ớt đột lập tức khôi phục lại, khiến Tả Thanh có chút không thích ứng che bụng.

——Thử nghiệm được tiến hành thông qua phòng trò chơi ảo, và dòng thời gian hoàn toàn khác với thực tế. Ngay cả khi họ dành nhiều thời gian trong đó, thực tế chỉ mới trôi qua chưa đầy nửa giờ.

Những “khán giả” đó cũng xem trong hoàn cảnh tương tự. Những người có đủ khả năng có thể nằm trong phòng trò chơi ảo, trong khi những người không đủ khả năng có thể sử dụng cabin trò chơi kiểu cũ.

Do tốc độ thời gian khác nhau, họ có thể xem phát sóng trực tiếp trong nhiều ngày liên tục và tình trạng thể chất của họ gần như không bị suy giảm khi thức dậy.

Lúc này, ngoại trừ Tả Thanh và ba người họ, những tên tội phạm đứng ở các vị trí khác nhau đều biến thành xác chết, im lặng ngã trên mặt đất không một tiếng động.

Bao gồm cả tên đầu trọc không chết trong phiên tòa cũng đã chết - bởi vì thời gian cuối cùng có hạn, không ai có thể kiểm soát được hắn.

Ngay sau đó, cánh cửa được mở ra, ba người đàn ông cầm súng đứng ngoài cửa.

Ba người còn chưa kịp nói một lời đã bị dẫn ra ngoài.

Cách "địa ngục" không xa, tòa nhà xét xử, là nhà tù của họ.

Do sự gia tăng của phương thức thi hành án tử hình trong các phiên tòa xét xử truyền hình trực tiếp, mọi người càng trực quan hơn xem được sự tra tấn mà các tù nhân phải chịu đựng bên trong - nó còn đáng sợ hơn nhiều so với hình phạt tử hình bằng tiêm thuốc nhiều năm trước, không phải đơn giản mang lại cái chết, mà là cho một tia hy vọng, lại để cho bọn họ nhận hết đủ loại cực khổ, rồi bất đắc dĩ phải chết trong một thử thách nào đó.

Vì vậy, điều này đã làm giảm đáng kể tỷ lệ phạm tội. Tội phạm ít hơn, điều kiện nhà tù cũng được cải thiện rất nhiều.

Ví dụ, Tả Thanh sống trong một căn phòng đơn sạch sẽ.

Sau khi bị áp giải đi không lâu, kết quả thống kê của lần thử nghiệm này hiện lên trên màn hình nhỏ trong phòng.

[Tù nhân số FC7158 Tả Thanh, đã nhận được tổng cộng 20 phiếu đặc xá trong phiên tòa này, tổng cộng: 20]

Tả Thanh nhếch môi - 20 tấm có ích gì? Số phiếu cần thiết để trả tự do cho một tử tù là 100.000.

Mặc dù mỗi "giám khảo" chỉ được bỏ một phiếu trong một trận nhưng cô nhớ rằng số lượng người xem ở đây lên tới hơn một nghìn và cô chỉ được 20 phiếu.

Cứ như vậy, dù có sống mãi cũng không bao giờ có thể thoát ra được cho đến khi già đi và chết.

Cô nằm trên giường thở dài một tiếng.

Bất quá…ra ngoài thì sao, hình như chẳng có gì đáng để mong đợi cả.

Sáng hôm sau, một tên cai ngục đến gặp Tả Thanh, đưa cô vào phòng ghi âm.

Bùi Tu đã đợi sẵn bên trong. Hai người mỗi người được đưa một tờ đơn, hai bên ký tên và đóng dấu. Đơn xin lập đội đã hoàn thành.

Khi điền vào mẫu đơn, Tả Thanh hỏi: “Anh có bao nhiêu phiếu bầu?”

Bùi Tu thở dài, giọng điệu hơi nghiêm túc nói: “Số lượng rất ít, chỉ hơn 800... Không biết phải tích lũy bao lâu mới có thể ra ngoài.”

Tả Thanh: “...”

Hãy nhìn xem, hơi thở của Versailles thổi vào mặt bạn.

"Còn cô thì sao, cô có bao nhiêu?" Bùi Tu quan tâm hỏi.

Tả Thanh ho khan một tiếng, cô vốn da mặt dày, lại cảm thấy có chút xấu hổ.

Hơn nửa ngày mới lên tiếng: “Hai mươi tấm.”

Bùi Tu:?

Anh sửng sốt một lúc: “Có bỏ lỡ một số 0 không?”

Tả Thanh trừng mắt nhìn anh: “Anh nói thêm câu nữa tôi bóp chết anh!”

Bùi Tu nhìn cô xù lông, lập tức vui vẻ, cười nói: “Ai biểu cô kiêu ngạo như vậy, cứ làm chuyện bừa bãi? Thẩm phán sẽ không tùy ý bỏ phiếu cho những tù nhân có nguy cơ gây hại cho xã hội.”

Tả Thanh hừ nhẹ: “Rõ ràng là thân phận đại minh tinh trước đây của anh, phiếu bầu của mọi người đều rơi trên người anh đi.”

Bùi Tu càng cười lớn hơn, mắt đều cong lên, nghe theo lời cô nói: “Được, được, là lỗi của tôi. Nhưng cô cũng phải nghĩ lại hành vi của mình mới được. Nếu muốn ra ngoài, về sau thu liễm một chút, đừng tùy hứng làm loạn được không?”

"Đừng nói nhảm nữa nhanh chóng điền đơn đi!" Tên cai ngục nghiêm nghị thúc giục, làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa hai người.

Giọng điệu của hắn rất khó chịu. Tả Thanh trừng mắt nhìn anh, nhưng Bùi Tu vẫn mỉm cười.

Đôi khi cô cảm thấy anh có lẽ đang đeo một chiếc mặt nạ da người có nụ cười hoàn hảo.

Sau khi ký tên và đóng dấu lẫn nhau, tổ đội hai người chính thức thành lập, lại được áp giải về phòng giam chờ phiên tòa tiếp theo bắt đầu.

Mà từ sau trận bắt đầu, các tù nhân bị giam năm nay sẽ không còn bị xét xử một mình mà sẽ được đối chiếu với các tử tù khác trước đó.

Khoảng cách thời gian giữa mỗi phiên tòa là một tháng.

Sáng ngàu thứ hai, khi Tả Thanh đang buồn ngủ ngủ gật trên giường, một tên cai ngục đi tới, gõ mạnh vào hàng rào, lạnh lùng nói: “7158, có người đến thăm!”

Tả Thanh liếc mắt: “Không đi.”

Không cần nghĩ cũng đoán được là ai.

“Pháp luật quy định, ngoại trừ những trường hợp đặc biệt, tù nhân không có quyền từ chối sự thăm viếng của nạn nhân. Đừng lề mà lề mề nữa, nhanh lên!” Tên cai ngục ấn súng vào bên hông, giọng nói thiếu kiên nhẫn đe dọa.

Cô ngước mắt lên, mặt không đổi nhìn chằm chằm vào mặt hắn.

Ánh mắt đối phương nhìn cô, qua vài giây, bỗng nhiên có chút không dám nhìn cô, quay người nói: “Đây là luật, cô không muốn bị trừng phạt đi?”

Giọng điệu đã tốt hơn nhiều so với vừa nãy.

Tả Thanh nhếch khóe miệng, mỉm cười rạng rỡ, đứng dậy đi về phía khu thăm quan.

Kể từ khi cô bị giam cầm, gia đình người quá cố thỉnh thoảng vẫn đến “thăm” cô.

Nói trắng ra là đến đây để mắng chửi người.

Cứ như thể chỉ cần trút hết những lời lẽ bẩn thỉu đó lên người cô cũng có thể khiến con trai họ sống lại.

Sẽ ổn thôi nếu Tả Thanh là kẻ sát nhân thực sự, nhưng cô không gϊếŧ ai cả.

Chịu đựng tai họa vô lý như vậy, cõng một nồi lớn "tử tù", thỉnh thoảng bị sỉ nhục không phải là điều khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Cô được dẫn đến phòng thăm, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy người phụ nữ hốc hác bên ngoài tấm kính.

Trên thực tế, cả hai đều là nạn nhân và không ai vô tội.

Cô đã đánh tên ngu xuẩn đó bởi vậy mới chọc phiền tóa lớn như vậy. Nhưng cô cũng không phải vô cớ mà động tay động chân, là đối phương chọc tức cô.

Chỉ là những việc râu ria trước đây, mặc kệ là truyền thông l, cảnh sát lẫn người nhà đều không quan tâm.

Họ nhìn thấy cô dẫn hắn đến góc chết giám sát, đồng thời họ cũng nhìn thấy cô bước ra khỏi góc một mình, mà người kia chết rồi. Thế là đủ.

Tả Thanh đi tới, mặt không biểu tình ngồi xuống, ánh mắt không tiêu cự rơi vào một điểm đen nhỏ trên kính.

Người phụ nữ nghiêng người về phía trước nhìn chằm chằm vào mặt cô, vẻ mặt dần dần trở nên dữ tợn căm hận, sau đó mở miệng như súng máy, những lời khó chịu nhất như đạn bay thẳng vào tai người ta.

Tả Thanh thậm chí còn nghi ngờ rằng cô ta đã luyện tập trước khi đến đây, nếu không thì làm sao có thể nói trôi chảy như vậy? Mỗi lần cũng có những từ mới, tựa hồ như đã bỏ rất nhiều công sức vào việc này.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy cảnh tượng đó có chút buồn cười.

Rồi cô phá lên cười.

Lời lăng mạ của người phụ nữ đột ngột dừng lại, cô ta kinh ngạc nhìn cô trong vài giây, sau đó ngực phập phồng tức giận dữ dội, hơi thở nặng nề trở nên vô cùng rõ ràng.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng Tả Thanh sẽ cười vào lúc này.

Tiếng cười đó có ý nghĩa gì? Khinh thường, chế nhạo hay hả hê?

Người phụ nữ nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, cô ta ước gì có thể chui qua lỗ nhỏ trên kính gϊếŧ cô ngay tại chỗ!

Nhưng Tả Thanh càng thấy buồn cười hơn, cười không kiềm chế được, khiến toàn thân run lên vì cười.

Người phụ nữ cuối cùng đã hoàn toàn bị cô chọc tức, đột ngột đứng dậy, một bên dùng hai tay đập kính, một bên điên cuồng mắng to.

Lúc này cai ngục đã phát huy tác dụng, bước tới ngăn cản cô ta, nửa kéo lôi cô ta đi.

Tả Thanh nụ cười biến mất, cô đứng dậy, mặt không biểu tình rời đi.

Cai ngục ở cửa nhìn cô lạnh lùng rồi đi theo phía sau lưng.

Cô dừng lại, quay đầu bình tĩnh nói: “Tôi thực sự không gϊếŧ ai cả.”

Nhưng đối phương lại phát ra một tia cười lạnh khinh thường: “Tám mươi phần trăm tội phạm gϊếŧ người đều nói như vậy, lời này của cô tôi nghe nhiều rồi.”

Tả Thanh không ôm hy vọng gì, quay người bỏ đi.

Thời gian trong tù trôi qua chậm chạp, thứ giải trí duy nhất là chiếc TV cũ kỹ suốt ngày phát ra năng lượng tích cực.

Ngày qua ngày, ngày dài như năm.

Cuối cùng, phiên tòa tiếp theo cũng bắt đầu.

Hôm đó trời mưa, bầu trời xám xịt và ngột ngạt. Tòa nhà tối tăm đứng dưới mưa càng giống “địa ngục”.

Tả Thanh lần nữa được đưa vào phòng xét xử, bên trong đã có vài người.

Điều đầu tiên cô nhận thấy là một cậu bé trông chỉ mới mười hai, mười ba tuổi. Những người khác rõ ràng cũng đang chú ý đến cậu.

Nhiều năm trước, do tỷ lệ tội phạm vị thành niên cao, luật đã được sửa đổi nhiều lần, cuối cùng xóa bỏ hoàn toàn nhiều hạn chế như tuổi tác và tình trạng tâm thần, miễn là phạm tội, dù là trẻ vị thành niên hay người tâm thần, đều phải chịu trách nhiệm, đồng thời người giám hộ cũng phải chịu một phần trách nhiệm hình sự.

Về sau, tỷ lệ phạm tội vị thành niên giảm dần và những vụ án nghiêm trọng đến mức phải nhận án tử hình hiếm khi xảy ra.

Điều này khiến mọi người hiện tại nhìn thấy thiếu niên này đều có chút kinh ngạc.

Một lúc sau Bùi Tu cũng đến, lại đợi một hồi, khi phòng xét xử có mười người thì một âm thanh quen thuộc vang lên.

[Số tội phạm đã đủ, phiên tòa sắp bắt đầu. Đếm ngược, mười giây.]

Vài giây sau, ánh sáng trắng ập đến, tầm mắt Tả Thanh mờ đi.

Khi mở mắt ra lần nữa, mọi người đã đứng trên một con đường đất gồ ghề.

Bầu trời là một mảnh màu đỏ vàng, đất đen xung quanh không có một ngọn cỏ, dường như có một lớp bụi nhẹ lơ lửng trong không khí, khiến người ta hô hấp đều trở nên cẩn thận.

Giếng trời màu đỏ vàng nhuộm mọi thứ một màu đỏ mỏng cực kỳ buồn thảm. Dưới khung cảnh như vậy, hình dáng của thị trấn nhỏ cách đó không xa trở nên đặc biệt quỷ dị.