Hoạn Sủng

Chương 20: Con gái của tội thần

Nàng ta nhìn lại Thẩm Hồi, muốn nhìn thấy sự phẫn nộ, mất bình tĩnh trên gương mặt nàng. Thế nhưng, nàng ta lại thấy Thẩm Hồi từ từ cong khóe môi.

Giang Nguyệt Liên sững sờ.

"Vậy phải đa tạ Tĩnh quý phi rồi. Nếu không có Tĩnh quý phi, bổn cung cũng không có cơ hội gặp Hoàng thượng." Thẩm Hồi cười ngây ngô, "Hoàng thượng phải khen ngợi nàng ta thật tốt mới được."

Hoàng đế cười ha hả, liên tục nói: "Đó là điều đương nhiên. Nguyệt Liên chính là bảo bối của trẫm!"

Hắn nhìn về phía Giang Nguyệt Liên.

Dung mạo Giang Nguyệt Liên cũng không tệ, Hoàng đế nhìn gương mặt Giang Nguyệt Liên, du͙© vọиɠ vừa bị đè nén lại bốc lên. Hắn thậm chí trực tiếp cúi đầu, hôn Giang Nguyệt Liên.

Giang Nguyệt Liên miễn cưỡng giữ nụ cười trên mặt, cố nén sự khó chịu. Dù sao cũng là đích nữ xuất thân danh môn, hành động hoang đường của Hoàng đế giữa chốn đông người, là điều nàng ta không thể nào chấp nhận được. Nhưng nàng ta lại không thể phản kháng, thậm chí còn phải cười làm lành.

Thẩm Hồi đã đứng dậy, mỉm cười nói: "Vậy thần thϊếp đi đón Tiểu điện hạ đây."

Hoàng đế phẩy tay, cũng không ngẩng đầu lên. Hai tay đã bắt đầu sàm sỡ Giang Nguyệt Liên.

Thẩm Hồi ra khỏi Nguyên Long điện, đi được một đoạn, nàng dùng khăn tay lau mạnh cằm, sau đó bước trên lớp tuyết dày, đi lên Vọng Nguyệt đình trên núi giả.

Thẩm Nguyệt sợ nàng lạnh, lên tiếng: "Nương nương không quay về sao?"

"Ngắm cảnh tuyết một chút." Thẩm Hồi mỉm cười, siết chặt lò sưởi tay trong tay.

Chưa đến nửa canh giờ, Giang Nguyệt Liên sắc mặt khó coi đi ra từ Nguyên Long điện, nàng ta cúi đầu bước nhanh về phía trước, đυ.ng phải Thẩm Hồi đang đi xuống từ Vọng Nguyệt đình.

Giang Nguyệt Liên theo bản năng lùi về sau một bước, hơi nghiêng mặt đi.

Má trái và cổ bên trái của nàng ta có một dấu gặm cắn lớn. Nàng ta đương nhiên không muốn người khác nhìn thấy.

Thẩm Hồi đưa lò sưởi tay cho Thẩm Nguyệt, cởϊ áσ choàng trên người, tự tay mặc cho Giang Nguyệt Liên, kiễng chân đội mũ trùm đầu lên cho nàng ta.

Giang Nguyệt Liên nhíu mày, ánh mắt nhìn Thẩm Hồi vừa có sự chống đối, vừa có địch ý. Nàng ta cười lạnh một tiếng: "Nương nương có ý gì? Cố ý đợi ở đây xem trò cười sao?"

"Ta có lòng tốt đưa áo choàng cho ngươi che mặt, sao ngươi lại không biết tốt xấu?" Thẩm Hồi nhíu mày.

Giang Nguyệt Liên nghi ngờ nhìn chằm chằm vào nàng.

"Ngươi nhìn cái gì?" Thẩm Hồi khẽ hừ một tiếng, "Bây giờ đều đã vào cung, ai cũng không thể gả cho Mục ca ca nữa, an phận một chút không tốt sao? Đều là người đáng thương, đừng làm khó nhau nữa được không?"

Giang Nguyệt Liên suýt nữa thì bị Thẩm Hồi chọc cười. Nghe nói Thẩm gia nuôi dạy tiểu nữ nhi ngây thơ thuần khiết, không ngờ lại ngây thơ đến vậy!

"Thôi. Người như ngươi không thể kết giao, không thể chung sống!" Thẩm Hồi xoay người bỏ đi.

Giang Nguyệt Liên nhìn bóng lưng Thẩm Hồi, không biết nên tức hay nên cười. Người như nàng ta quả thật không thể kết giao, nhưng tiểu Hoàng hậu cần phải nói thẳng ra như vậy sao? Thật là ngốc!

Thẩm Hồi lại đi thêm một đoạn, Thập Tinh không nhịn được lẩm bẩm: "Nương nương người thật quá tốt bụng."

Thẩm Nguyệt nhìn Thẩm Hồi một cái, thu hồi tầm mắt trầm tư.

Thẩm Hồi cụp mắt, nhìn lò sưởi tay trong tay, có chút thất thần.

Người Thẩm gia tính tình cương trực quá nhiều, nên đều không có kết cục tốt đẹp. Cho dù nàng có làm tiểu nhân, cũng không muốn làm người cương trực nữa. Nàng phải sống thật tốt, nếu không, ai sẽ báo thù cho các ca ca tỷ tỷ đây?

Thẩm Hồi đối xử tốt với Giang Nguyệt Liên không chỉ vì lòng tốt.

Mà còn bởi vì, Giang Nguyệt Liên có một người cha làm Hữu thừa tướng.

Nếu các ca ca tỷ tỷ biết trong lòng nàng bây giờ tràn đầy trù tính cùng tính toán, e rằng sẽ thất vọng. Nhưng mà họ đều không còn nữa rồi. Thẩm Hồi mỉm cười, đợi đến khi xuống suối vàng gặp lại các ca ca tỷ tỷ, nàng sẽ lại đóng vai muội muội ngây thơ kia.

"Cho ngươi lười biếng! Xem ta đánh chết ngươi này!"

Giọng nói the thé của hoạn quan truyền đến từ xa.

Thẩm Hồi quay đầu, nhìn thấy cách đó không xa, một thái giám đang dùng roi quất Xuân Phúc. Xuân Phúc là bị đuổi ra khỏi Vĩnh Phượng cung. Cung nữ phạm lỗi bị đuổi đi như thế này, thật sự là ai cũng có thể bắt nạt.

Thẩm Hồi đi tới, hai người vội vàng quỳ xuống hành lễ. Thẩm Hồi nhìn xuống Xuân Phúc, lên tiếng: "Ngày mai, đến Văn Tần cung làm việc đi."

Xuân Phúc ngẩn người một lúc lâu, mới hướng về phía bóng lưng Thẩm Hồi đang rời đi mà ngàn vạn lần tạ ơn.

Mỗi một sức mạnh nhỏ bé đều đáng được nhặt lên, rồi từ từ nắm chặt.

Thẩm Hồi nghiêng đầu hỏi A Hạ: "A Hạ nghe giống tiểu danh, là chủ tử trước đây của ngươi đặt sao?"

"Nô tỳ họ Hạ, tên thật là Xán Châu. Tên trùng với tên của chủ tử vừa vào cung hầu hạ, chủ tử nói đợi người nghĩ kỹ rồi sẽ ban tên khác, nhưng quý nhân bận nhiều việc nên quên mất."

"Xán Châu nghe rất hay, sau này cứ dùng tên thật đi." Thẩm Hồi cười ngọt ngào, ngây thơ.

Thật ra, Thẩm Hồi biết tên thật của A Hạ.

Nàng còn biết, A Hạ là con gái của tội thần.