Neil đợi xe của nhà trường ở góc đường, cậu biết bà Lufts đang đứng ở cửa sổ nhìn cậu. Cậu ghét cảnh tượng như thế này. Không có thằng bạn nào của cậu bị mẹ canh chừng gắt gao như bà Lufts canh chừng cậu. Làm như cậu đang còn học mẫu giáo chứ không phải đã vào học trường lớp lớn.
Giá mà trời cứ mưa mãi thì hay biết mấy, vì khi ấy cậu phải ở trong nhà để đợi xe. Mà cậu cũng không thích cảnh trời mưa. Trời mưa, trông cậu như con gà mái bị ướt. Cậu đã nói với bố cậu như thế, nhưng bố cậu không chịu nghe. Ông chỉ trả lời là cậu phải được chăm sóc kỹ lưỡng, vì cậu bị hen suyễn.
Sandy Parker đang học lớp năm, cậu ta ở khá xa, nhưng lại đón xe ở trạm dừng này. Cậu ta luôn luôn muốn ngồi bên cạnh Neil, nhưng Neil thì ngược lại, nó thích ngồi chỗ khác xa cậu ta. Sandy thường nói đến những chuyện mà Neil không muốn nghe.
Khi xe đến, Sandy cũng vừa xuất hiện, cậu ta thở hổn hển, sách vở như muốn tuột khỏi tay. Neil cố chen đến ngồi một chỗ ở phía cuối xe, nhưng Sandy đã gọi cậu:
- Neil, ngồi đây, có hai chỗ ở đây. - Xe ồn ào. Tất cả các chú bé đều nói chuyện thật to. Sandy nói không lớn, nhưng Neil không bỏ sót lời nào của cậu.
Cậu ta quá bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vừa ngồi xuống, cậu liền nói:
- Người ta thấy ba cậu trên mục thời sự tivi vào giờ ăn sáng.
- Ba mình à? - Neil lắc đầu - Cậu đùa sao?
- Không, thật mà. Cái bà mình đã gặp ở nhà cậu cũng có ở đó, bà Sharon Martin. - Hai người tranh luận.
- Tại sao? - Neil không muốn hỏi. Cậu không biết có nên tin lời Sandy không.
- Vì bà ấy cho rằng không nên gϊếŧ tội nhân, còn ba cậu thì chống lại. Bố mình nói rằng ba cậu nói thế là đúng. Ông nói cái thằng đã gϊếŧ mẹ cậu phải bị nướng mới đúng. - Sandy lại nhắn mạnh từ Nướng.
Neil quay nhìn ra cửa sổ, cậu tựa trán lên lánh cửa, mặt kính lạnh ngắt. Cậu thích không khí gia đình tối nay. Cậu không thích ở nhà một mình với vợ chồng ông Lufts. Họ đối xử với cậu quá dễ thương, nhưng họ cứ cãi cọ nhau mãi. Ông Lufts thường đi nhậu, và bà Lufts thì không thích như thế, nên nổi giận với ông, ngay cả khi có mặt Neil ở đấy bà cũng không chừa.
Sandy cứ bắt chuyện với Neil:
- Thế cậu không thích người ta gϊếŧ Ronald Thompson à?
- Ừ... mà... mình không nghĩ đến chuyện này. - Neil trả lời nho nhỏ.
Không đúng như thế, cậu ta có nghĩ đến chứ, cậu ta cứ nghĩ đến việc này mãi. Cậu ta đang chơi tàu hỏa ở trên phòng mình, mẹ cậu bận nấu nướng dưới bếp. Trời bắt đầu tối, một toa tàu của cậu bị trật đường rầy, cậu ngắt dòng điện.
Ngay khi ấy cậu nghe có tiếng kỳ lạ vang lên, như là tiếng la, nhưng tiếng la không lớn lắm. Cậu chạy xuống thang lầu, trong phòng khách tối om, nhưng cậu vẫn thấy mẹ cậu. Bà đang cố đưa tay đẩy người nào đấy ra. Bà kêu lên the thé, giọng hoảng sợ ngột ngạt trong họng. Gã đàn ông thắt cái gì đấy quanh cổ bà.
Neil dừng lại trên ngưỡng cửa, cậu muốn đến giúp mẹ, nhưng cậu không nhúc nhích chân được. Cậu muốn gọi kêu cứu, nhưng cậu không mở miệng ra được. Cậu cảm thấy ngột thở như mẹ, như có cái gì chặn vào họng khiến cậu khó thở, rồi hai đầu gối cậu mềm nhũn. Gã đàn ông nghe tiếng sột soạt bèn quay lại, hắn thả mẹ cậu ngã xuống.
Neil cũng ngã xuống, cậu cảm thấy cậu té xuống. Rồi sau đó, căn phòng sáng lên, mẹ cậu nằm dài trên mặt đất, lưỡi bà thè ra, mặt xanh lét, hai mắt mở thao láo. Gã đàn ông bây giờ quỳ xuống bên bà, hắn sờ tay lên cổ bà. Hắn ngước mắt nhìn Neil rồi đâm đầu chạy, nhưng Neil đã nhận ra được mặt hắn. Mặt hắn đầm đìa mồ hôi, hoảng sợ.
Neil phải kể lại tất cả sự việc cho cảnh sát nghe khi người ta đến làm biên bản. Sau đó, ba cậu nói: "Cố quên đi Neil, con hãy nhớ đến những ngày hạnh phúc bên mẹ con thôi". Nhưng làm sao cậu quên được, cậu cứ nằm mơ thấy chuyện này mãi, và khi tỉnh dậy, cậu lại thấy khó thở vô cùng.
Bây giờ, ba cậu có lẽ sắp lấy Sharon, Sandy đã kể cho cậu nghe rằng tất cả mọi người đều nói ba cậu sắp lấy vợ. Sandy nói không người đàn bà nào thương yêu con riêng của chồng hết, nhất là khi những đứa bé này bệnh hoạn luôn.
Ông bà Lufts thường nói họ sẽ đi Florida. Neil phân vân không biết khi ba cậu cưới Sharon rồi, ông có để cho cậu ở với vợ chồng ông Lufts không, cậu nghĩ chắc là không. Khổ thay, cậu mãi miết nhìn ra cửa xe, suy nghĩ mông lung đến nỗi Sandy phải thúc cùi chỏ vào người cậu khi xe dừng lại trước trường.