“Cậu đi với mình đi mà!” Phạm Hiểu Hiểu lắc lắc cánh tay một cách nhõng nhẽo.
“Một chút thôi. Nếu đến lúc đó cậu muốn về, mình sẽ lập tức bảo người lái xe đến đưa cậu về.” Phạm Hiểu Hiểu thề thốt bằng ba ngón tay, bĩu môi và nhìn cô một cách đáng thương.
Triệu Tiêu Phi bị dồn ép tới mức không chịu nổi nữa, cô gật đầu.
Mãi sau này cô mới biết, đêm hôm đó hoàn toàn chỉ là một trò chơi được sắp đặt riêng cho cô.
May mắn biết bao.
Triệu Tiêu Phi bước ra khỏi chiếc xe van của Phạm Hiểu Hiểu, chân cô hơi bầm tím. Cô nhìn xuống đôi guốc pha lê có đính kim sa dưới chân, chợt nhớ đến câu chuyện cổ tích cô bé lọ lem và hoàng tử. Đây là khu vực nhà giàu có ở cực đông của Giang Thành, trên mảnh đất mà mỗi tấc đất đều đáng giá mỗi tấc vàng, gia đình Lục Hành Triệt sở hữu một trang viên.
Hai người được bảo vệ dẫn vào sảnh chính, một chàng trai mặc vest tiến lên cầm ly rượu hỏi: “Phạm Hiểu Hiểu, người đẹp này là ai vậy, không giới thiệu chút sao?”
Triệu Tiêu Phi lùi lại nửa bước, né tránh ánh mắt dò hỏi của anh ta, cô trốn sau lưng Phạm Hiểu Hiểu, kéo nhẹ áo của cô ấy.
Phạm Hiểu Hiểu hào phóng khoác vai cô và nói: “Chi em của tôi, Triệu Tiểu Phi, không cần giới thiệu nữa chứ.”
Khi nghe đến cái tên này, ánh mắt của chàng trai đó chợt lóe lên, không biết là đang nghĩ tới cái gì. Anh ta nói qua loa vài câu rồi bỏ đi.
7 giờ tối, buổi yến tiệc chính thức bắt đầu. Các chàng trai và cô gái đang nhảy trên sàn nhảy trong những bộ trang phục trang trọng. Triệu Tiêu Phi ngồi ở một góc khuất, đồ uống và món tráng miệng được đặt trên chiếc bàn trước mặt cô, cô cầm lấy một chiếc bánh nhỏ và cẩn thận nếm thử. Cô cảm giác chiếc bánh nhỏ này được làm rất tỉ mỉ, ngọt, tan ngay trong miệng, sau khi ăn xong còn đọng lại dư vị đào trên đầu lưỡi.
Giữa sảnh có một người chơi DJ, khi một bản nhạc piano dài và êm dịu kết thúc, tiếp sau đó là một bản nhạc khiêu vũ với tiết tấu nhịp nhàng, các nốt nhạc rung động, gần như muốn xuyên thủng bức tường. Triệu Tiêu Phi cảm thấy có chút ồn ào, cô đứng dậy cử động cơ thể, nhưng ánh mắt lại vô tình liếc nhìn Bùi Cảnh đang đứng trên lầu hai.
Ánh đèn mờ ảo khiến cô không thể nhìn rõ biểu hiện của đối phương, trong lòng cô chợt “thịch” một tiếng, cô di chuyển sang sô pha bên kia để tránh ánh mắt hung hăng. Đến 8 giờ, Triệu Tiêu Phi thật sự không thể ngồi yên được nữa, cô lấy điện thoại di động mà Phạm Hiểu Hiểu đã cho cô mượn từ trong túi ra, gửi tin nhắn cho Phạm Hiểu Hiểu.