Tiểu Kiều Xuất Giá

Chương 15: Hai gậy thịt cùng lúc

Dươиɠ ѵậŧ ở bên trong hậu huyệt từng chút một rời khỏi, cho đến khi hoàn toàn rút ra. Tiểu Kiều thoải mái hít một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên l*иg ngực của Hà Dịch Thừa. Ai ngờ nháy mắt tiếp theo, dươиɠ ѵậŧ ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ lại chen vào hoa huyệt bị lấp đầy.

Tiểu Kiều cảm thấy qυყ đầυ ướŧ áŧ muốn tiến vào, nháy mắt đã bị dọa ngây người, hét lên. “Không thể, sẽ hỏng mất…”

Hà Dịch Thừa cũng quát lớn. “Nhị đệ, đừng quậy.”

“Đại ca, suốt cả đêm qua hoa huyệt của Tiểu Kiều đã bị cắm hai cái ngọc thế, kích cỡ tương đương với chúng ta. Nếu không để nàng nếm thử vật thật, chẳng phải sẽ uổng công khuếch trương sao.” Dứt lời, hắn vươn ngón tay ra, cứng rắn tạo ra một kẽ hở ở một góc hoa huyệt của nàng, qυყ đầυ hung ác chen vào…

“A a a a ––!” Tiểu Kiều thét lên một tiếng như gϊếŧ heo, chấn động đến nỗi khiến hai người gần như ù tai, hai nam nhân cũng đồng thời nảy sinh tàn nhẫn. Hà Dịch Thừa cảm thấy nhị đệ vào được, theo bản năng tránh sang một bên, khiến âʍ đa͙σ càng thêm căng rộng. Hà Dịch Đàm đẩy vào từng chút một, Hà Dịch Thừa cùng Tiểu Kiều đều có thể cảm nhận được rõ ràng! Cuối cùng, hai cây côn ŧᏂịŧ lớn cũng vào cùng nhau, hoa huyệt của nàng bị kéo căng hết cỡ, giống như lúc nào cũng có thể bị họ xé rách, mà hai nam nhân này mỗi người một tay nâng đùi nàng lên, khiến giữa chân nàng mở đến cực hạn, cả người từ trên xuống dưới đều nâng lên không trung, chịu đựng một vòng đâm rút của bọn họ.

Kɧoáı ©ảʍ ngập đầu đồng thời bùng nổ bên trong đầu ba người!

Giống như bất cứ khi nào cũng có thể chết, chết bên trong cuộc vui điên cuồng lại đầy trí mạng!

Hai cây côn ŧᏂịŧ đồng thời đâm chọc bên trong hoa huyệt, hoa tâm đã sớm bị nghiền ép thành bùn nhão, mật thủy tưới ướt hai dươиɠ ѵậŧ, từng đợt từng đợt chảy ra khỏi miệng huyệt, rất nhanh đã khiến hai cặp trứng ướt đẫm, theo luật động mãnh liệt của nam nhân, cặp trứng đánh vào âʍ ɦộ của nàng, đánh ra từng vòng bọt nước, chất lỏng đặc dính nào đó, đã không thể phân rõ là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ai, là dâʍ ŧᏂủy̠ của ai…

Tại biệt viện rách nát này, hai huynh đệ giống như phát điên chơi đùa thân thể nữ nhân, ngày đêm không thôi, một ngày lại một ngày.

Hà Dịch Thừa thân là thiếu tướng của quân đoàn đệ nhất phương bắc, trong khi quân Ngụy qua sông lần thứ năm lại không có mặt trong quân doanh, quân đoàn đệ nhất tạm thời bị xếp vào binh đoàn khác, sĩ khí hạ thấp. Vậy mà tinh binh của Trấn Bắc quân cũng không có ở tiền tuyến, nhân mã hai bên không thể chống cự được quân Ngụy, từ đó Giang Bắc thất thủ, Đông Ngô bắt đầu loạn…

Mãi đến khi Ung thành bị phá, Hà Dịch Thừa và Hà Dịch Đàm vẫn cùng Tiểu Kiều khó có thể tách rời mà quấn lấy nhau như cũ.

Hà Dịch Thừa đã đánh mất lý trí từ lâu, Hà Dịch Đàm nghe thấy tin tức thành lũy bị phá, lộ ra một nụ cười kỳ lạ. Phụ thân chắc chắn sẽ bị giáng chức, còn đại ca sợ là phải xử trảm.

“Ngươi vì thao nàng, ngay cả tính mạng của mình cũng chẳng màng.” Hà Dịch Đàm vuốt ve bầu ngực của Tiểu Kiều, lại thấy đại ca của hắn đang vùi đầu liếʍ dịch từ mỹ huyệt, liếʍ đến nỗi Tiểu Kiều rêи ɾỉ không ngừng.

Hà Dịch Thừa không trả lời hắn ta, dường như đã sớm biết, từ một khắc chiếm đoạt Tiểu Kiều, mạng của hắn đã không thuộc về hắn rồi.

“Ưm, a…” Tiểu Kiều bị hút đến sung sướиɠ, bụng cùng đùi liên tục run rẩy, nhưng lại bị hai tay Hà Dịch Thừa gắt gao chặn lại ở giữa chân.

Hà Dịch Đàm nhìn Tiểu Kiều đang lâm vào cao trào, gương mặt này xinh đẹp đến họa quốc, hai tròng mắt mê ly như chứa đựng cả ánh sao. Một tay của hắn đỡ lấy gáy Tiểu Kiều, đột nhiên hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, đầu lưỡi quấy rối bên trong khoang miệng, hấp thu mật thủy.

Hai cái miệng nhỏ bé trên dưới của nàng đột nhiên bị nam nhân hôn sâu, thoải mái đến điên cuồng bắn ra dâʍ ŧᏂủy̠, toàn bộ đều đẩy vào miệng của Hà Dịch Thừa.

Hà Dịch Đàm chưa từng hôn nàng dịu dàng đến như vậy. Bởi vì hắn biết, Giang Bắc thất thủ, quân Ngụy xuôi nam, rất nhanh, Tiểu Kiều sẽ không còn là của họ nữa.

Lại sau một lần triền miên sâu sắc, Tiểu Kiều đang mê man được thay y phục, đưa ra khỏi biệt viện.

Hà Dịch Đàm đã sớm nương nhờ vào quân Ngụy, dựa theo mệnh lệnh bí mật của người nọ mà hành sự, cản trở hai nhà Quách Hà hòa giải, nhốt đại ca của hắn vào bên người Tiểu Kiều.

Tiểu Kiều không biết gì cả, chỉ ngày ngày đêm đêm hầu hạ, thiên hạ lại vì nàng mà đại biến.

Khi tỉnh lại một lần nữa, nàng đang nằm bên trong một chiếc xe ngựa rộng lớn, bên kia của khoang xe, nam nhân đeo mặt nạ bạc quay đầu nhìn nàng.

“Ngươi tỉnh rồi.” Nam nhân cười như không cười nói.

Tiểu Kiều nhìn thấy hắn liền run rẩy ngay lập tức, trên người giống như bị bánh xe hung hăng lăn qua, vô cùng đau đớn.

Nam nhân che mặt tiếp tục nói. “Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ lần này rất tốt.”

“Nhiệm vụ gì? Ngươi lại muốn dẫn ta đi đâu?” Gương mặt của nàng lộ vẻ sợ hãi nói.

“Tất nhiên là đưa ngươi đến yết kiến chủ công để nhận thưởng.”

Chủ công? Tiểu Kiều khϊếp sợ. Hắn là người Ngụy quốc!

“Vậy… hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi là ai không?”

Bên dưới mặt nạ, nam nhân nhướn mày.

Trong lúc nàng mê man, hắn đã đưa nàng qua sông trở về biên cảnh nước Ngụy, tất cả mọi thứ đã nằm trong lòng bàn tay. Hắn liền đưa tay tháo mặt nạ xuống, lộ ra dung nhan tuấn mỹ như chi lan ngọc thụ, hoàn toàn không phù hợp với tác phong âm ngoan của hắn, hắn nói với nàng. “Tại hạ là Tư Mã Nghị.”