Tiểu Kiều Xuất Giá

Chương 13: Bị nhốt làm tù nhân

Hà Dịch Thừa bị nhốt ở trong viện của mình.

Vừa nghĩ đến việc Tiểu Kiều bị đưa cho nam nhân khác, hắn liền không thể nuốt trôi cơn giận này.

Hắn là trưởng tử duy nhất của Hà gia, cũng là bảo bối trong lòng mẫu thân. Vì vậy hắn tuyệt thực để kháng nghị, khiến cho mẫu thân đau lòng mình.

Nhưng thật ra còn thuận lợi hơn cả tưởng tượng, buổi chiều ngày hôm sau mẫu thân đã thả hắn ra. Hắn làm trò trước mặt mẫu thân, giống như nhai sáp mà ăn hết một chén cháo. Lúc này, tin tức Tiểu Kiều mất tích ở Diêu thành đúng lúc truyền đến phủ, Hà Dịch Thừa bỏ lại chén cháo, đi đến chuồng ngựa dắt một con ngựa Dương Trần rồi rời đi.

Đã mất tích ở khách điếm, tất nhiên hắn sẽ đến khách điếm trước.

Trường kiếm của hắn hướng về phía cổ họng của chưởng quầy, lạnh lùng nói. “Nói, đêm qua đã xảy ra chuyện gì!”

Chưởng quầy giống như nhìn thấy Diêm vương, nhỏ giọng nói. “Đại nhân, đại nhân, không phài ngài đã bảo tiểu nhân hạ thuốc mê à…”

Hà Dịch Thừa ngẩn người, ngay lập tức hiểu rõ.

Hà Dịch Đàm có một tiểu viện ở bên ngoài ngoại ô Ung thành, từ bên ngoài nhìn vào có vẻ rất rách nát, bên trong lại cất giấu mỹ nhân doanh khuynh thiên hạ.

Tiểu Kiều trần trụi quỳ gối trên thảm lông, trên người có vài dấu roi, tay chân đều bị xích lại, nối liền với vách tường sau lưng, hai tay hai chân bị cố định kéo ra, khiến người khác nhìn rõ thân thể nàng.

“Ưm ưm…” Cả người nàng tự vặn vẹo mà không hề hay biết, mông của nàng run rẩy kịch liệt. Sâu bên trong âʍ đa͙σ của nàng đang cắm một cái miến linh, đã rung động được một canh giờ. Kết hợp với hương hợp hoan, nàng đã không thể phân rõ được đâu là hiện thực đâu là ảo cảnh.

Ở một phía khác, Hà Dịch Đàm ngồi trên ghế thái sư, một bên uống trà một bên lười biếng nhìn nàng, giống như đang thưởng thức mỹ ngọc hiếm thấy.

Mông của Tiểu Kiều vặn vẹo trên thảm lông, miến linh bên trong cơ thể cũng lăn theo, đúng lúc đè ép vào hoa tâm, cảm giác chấn động phóng đại lên mấy chục lần ––

“A a a a!” Nàng không thể ngồi xuống được, cả người ngã ngửa trên thảm lông, xích sắt phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai.

Từ góc độ của Hà Dịch Đàm, chỉ thấy phía trên thân thể nằm ngửa ra của nữ nhân để lộ một cặp ngực thật to, hoa tâm đỏ bừng mở rộng đến mức tận cùng hướng về phía mình. Đôi tay của nàng duỗi đến hoa huyệt của bản thân, theo bản năng thò tay vào muốn lấy miến linh ra, tiếc rằng ngón tay của nàng quá ngắn, ăn bản không thể chạm đến, trái lại còn lộ ra dáng vẻ lấy lòng nam nhân.

“Hu hu, không được, hu hu hu…” Cả người Tiểu Kiều co rút, bụng khẽ co giật, hiển nhiên sắp đạt đến cao trào, nàng rất muốn đến giải thoát cho nàng, muôn được côn ŧᏂịŧ lớn lấp đầy, nhưng tiếc rằng lại không có ai cứu nàng… Miến linh rung động từ trên xuống dưới của hoa tâm, đâm đến nỗi chỗ đó vừa hồng lại vừa sưng, từng sợi mật thủy từ hoa tâm chảy ra, hợp lại thành một dòng nước nhỏ bắn ra ngoài cơ thể.

Khi Hà Dịch Thừa xông đến, đúng lúc nhìn thấy tình cảnh như vậy. Đầu tiên hắn bị hình ảnh Tiểu Kiều bắn ra đầy xinh đẹp mê hoặc, rất nhanh sau đó đã nhìn thấy những vết roi trên người nàng, đó không phải dấu vết da tróc thịt bong, mà là từng vệt hồng mờ nhạt, nhìn không giống bị thương nặng, lại khiến người khác nhiệt huyết sôi trào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự tàn bạo.

“Ngươi đã đánh nàng?” Hà Dịch Thừa nổi giận với thứ đệ.

“Đại ca.” Hà Dịch Đàm buông chung trà ra, tươi cười rực rỡ nói. “Ngươi đối xử với nữ nhân quá dịu dàng. Nữ nhân cần phải hung hăng dạy dỗ, mới có thể ngoan ngoãn phục tùng.”Khuôn mặt của Hà Dịch Thừa lạnh lùng, lười trả lời hắn ta. Hắn nhanh chóng đi về phía Tiểu Kiều, muốn phá hủy xích sắt của nàng, sau đó phát hiện còng tay còng chân đều là cơ quan.

“Xin chủ nhân, giúp ta…” Tiểu Kiều đột nhiên nhào vào trong ngực hắn, nhỏ giọng nức nở nói. “Giúp ta lấy ra

với.”

Chủ nhân? Hà Dịch Thừa giật mình, tưởng rằng nàng đã bị tra tấn đến mơ hồ. Hắn cùng thứ đệ lớn lên thật sự rất giống nhau, bị nàng nhận sai, khiến hắn cảm thấy hơi hụt hẫng.

“Xin ngươi mà, hu hu hu…” Đầu của Tiểu Kiều vùi trong ngực hắn, nũng nịu van xin tha thứ như vậy, khiến đáy lòng của hắn mềm hết cả lên.

“Được.” Hà Dịch Thừa cũng không quan tâm thứ đệ ở một bên nhìn thấy, hắn đỡ Tiểu Kiều nằm nghiêng xuống, tay phải duỗi xuống hoa huyệt của nàng. Tiểu Kiều nâng một chân của mình lên, khiến người khác muốn ngắt lấy cực kỳ.

Hai ngón tay của nam nhân đã vào hết, nhưng vẫn không thể chạm đến miến linh. Mặt của hắn nhăn thành hình chữ xuyên, dịu dàng nói. “Tiểu Kiều cố chịu đựng một chút.” Dứt lời liền đem toàn bộ bàn tay cương quyết nhét vào hoa huyệt, nữ nhân dưới thân hét lên một tiếng nhỏ vụn, cái mông vểnh lên theo bản năng, giống như đã quen với việc vểnh mông chào đón nam nhân hung hăng xâm lấn.

Hiện tại chỉ còn cổ tay phải của Hà Dịch Thừa ở bên ngoài miệng huyệt, hình ảnh đánh sâu vào thị giác như vậy khiến dươиɠ ѵậŧ dưới thân hắn cứng rắn thành ống thép. Trong nháy mắt hắn liền hiểu được sự hứng thú khi tra tấn nữ nhân, nhưng đối với Tiểu Kiều, hắn vẫn không đành lòng. Hắn nhanh chóng rút miến linh ướt đẫm quăng sang một bên, tay phải cũng mang đầy mật thủy rời khỏi hoa huyệt.

“Tạ, tạ ơn chủ nhân…” Tiểu Kiều yếu ớt thở dốc, nhìn thấy bàn tay của hắn dính đầy nước đặc dính, vì vậy cố gắng ngồi dậy, nâng cổ tay hắn lên, chiếc lưỡi thơm mềm tỉ mỉ liếʍ lên ngón tay hắn…

“Tiểu Kiều.” Lần đầu tiên Hà Dịch Thừa được đầu lưỡi của nàng hầu hạ, nơi đũng quần đã dựng lên một túp lều, gần như muốn đè nàng xuống!

“Ha ha.” Hà Dịch Đàm nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên vui mừng của đại ca, cười một tiếng trào phúng. Hắn cởi đai lưng, móc ra một cây dươиɠ ѵậŧ màu đỏ tím từ trong đũng quần, cây côn ŧᏂịŧ kia dựng thẳng giữa háng, dữ tợn đáng sợ…

“Kiều nô.” Hà Dịch Đàm đứng xa xa kêu một tiếng.

Cơ quan của vòng sắt ngay lập tức mở ra.

Cả người Tiểu Kiều run lên, buông tay Hà Dịch Thừa ra, ánh mắt nhìn sang một nam nhân khác. Giống như phản ứng bản năng, nàng quỳ gối trên mặt đất, nửa người trên áp sát mặt đất, nửa người dưới nâng lên thật cao, mang theo một tư thế cực kỳ da^ʍ tiện tiến về phía Hà Dịch Đàm. Bộ ngực cực lớn kéo lê trên mặt đất, đầṳ ѵú còn bị ép sâu vào bên trong bầu ngực.