Đẹp Quá, Tôi Nhìn Không Nổi!

Chương 72: Đối tượng quá đẹp không dám nhìn

Edit: Ốc sên lười biếng

- -----------------------------------------------------------

Mai Như Ngọc cảm thấy đôi tay đang ôm eo mình rất không thành thật, vừa sờ vừa véo lại vừa xoa, khiến cậu gắng hết sức mới không phát ra tiếng gì kỳ lạ.

Đã thế Tần Lãng nằm kia còn vô tình hùa theo bắt cậu phải nhanh chóng nhận sai với thề thốt không tái phạm. Mai Như Ngọc muốn đá chết hắn luôn tại chỗ.

Cuối cùng ngay lúc Mai Như Ngọc không quan tâm đau ngứa gì nữa, định bụng mắng Tư Không Tịch một trận, thì Tư Không Tịch mới chịu dừng lại vỗ về l*иg ngực cậu.Sau đó còn giả vờ làm người tốt, giúp cậu đáp lời: "Em ấy vừa mới lí nhí xin lỗi rồi, nhưng vì ngượng quá nên giờ giả bộ ngủ rồi. Thôi đừng ép em ấy nữa. Tối nay đi ngủ sớm chút đi, ngày mai còn cả ngày dài phải chiến đấu đó."

Sau khi nghe Tư Không Tịch nói vậy, Mã Kiêu, Âu Dương Tấn và Lãnh Túc tin tưởng gật đầu, thuận tiện an ủi Mai Như Ngọc vài câu sau đó trở mình chìm vào giấc ngủ.

Nhưng Tần Lãng vẫn cảm thấy hình như có chỗ không đúng, sau đó hắn đột nhiên nhớ tới lúc trước Tư Không Tịch nói muốn nghe với Mai Như Ngọc, liền há to miệng.

"Vãi lúa! Tôi đột nhiên nhớ ra Tư Không Tịch anh, Oái!"

Tần Lãng đang nằm trên giường bật dậy, nhưng còn chưa kịp ngồi thẳng người đã bị Tư Không Tịch thụi cho một phát nằm trở lại mặt giường.

"Đêm hôm khuya khoắt đừng có la lối om sòm. Cậu nhớ ra chuyện nợ tôi 200 nghìn đấy hả? Không sao, không cần trả lại đâu. Đều là anh em bạn bè cả mà. Ngủ đi!"

Tần Lãng nghe vậy, suýt chút nữa tức đến độ bật cười. Hắn nợ tên khốn này 200 nghìn lúc nào chứ? Rõ ràng là tên Đại Tư Không quỷ quyệt, xảo trá này muốn hắn ngậm mồm vào, không muốn hắn nói ra chuyện Tư Không Tịch muốn ngủ với Mai Như Ngọc ra!

......

Ờ... Nhưng đúng là việc này thực sự không phù hợp nói ra.

Hơn nữa nếu nói ra, người khác nhân cơ hội bôi đen Mai Như Ngọc là chuyện nhỏ, chẳng may Mai Như Ngọc vì thể diện, ngại dư luận, sợ mất mặt mà không chơi gay nữa, thì chẳng phải mục đích cuối cùng của hắn cũng không cách nào đạt được hay sao?

Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật!

Vẫn nên nhanh chóng ngậm miệng đi ngủ thôi.

"Tôi không nợ anh 200 nghìn! Anh đừng có mà nói nhảm!"

Sự trong sạch trong chuyện vay 200 nghìn hắn vẫn muốn đấy nhé!

Có Tần Lãng làm "vách ngăn" tự nhiên nên hành động nhỏ của Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch trong góc không bị ba người kia phát hiện.

Nhưng cuối cùng Mai Như Ngọc vẫn hung dữ cắn một cái lên cánh tay của Tư Không Tịch. Nhưng được cái cuối cùng cậu cũng tỏ vẻ sau này nếu gặp chuyện gì nguy hiểm, cậu sẽ không dùng "nhỏ máu đại pháp" nữa.

Chốn bồng lai tiên cảnh này dù sao cũng ở sâu trong núi, mặc dù tổ chương trình đã làm những biện pháp cơ bản để phòng ngừa rắn độc, mãnh thú,.... Nhưng so với thành thị thì vẫn tiềm tàng nhiều nguy hiểm ngoài ý muốn hơn.

Ngày hôm sau, cơn mưa đã dứt, trời lại hửng nắng. Toàn bộ núi rừng đều tắm mình trong hương vị tươi mát trong lành của thiên nhiên. Hậm chí ngay lúc phát sóng trực tiếp buổi sáng, rong núi vẫn còn sương mù dày đặc.

Mai Như Ngọc và Tần Lãng còn làm một thực nghiệm trẻ con về khoảng cách. Khi hai người bọn họ đứng cách nhau khoảng 3m hai người không thể nhìn thấy được nhau.

Lời của Mã Kiêu khiến tất cả mỹ nữ ngồi đây đều hâm mộ. Tuy Mã Kiêu không đẹp trai bằng Tư Không Tịch, Mai Như Ngọc, chẳng giàu có bằng Tần Lãng, Âu Dương Tấn, nhưng những lời của anh đủ để người khác thấy được anh là người đàn ông đánh quý nhường nào. Mà đàn ông tốt như này giờ còn là bao.

Tôn Diễm chống cằm lắc đầu cười: "Tuy anh không phải gu của em, nhưng em vẫn thấy hâm mộ chị dâu. Anh Mã đúng là một người đàn ông có trách nhiệm lại tốt tính. Đáng tiếc, mấy tên đàn ông trước đây em gặp đều là lũ xấu xa, đểu cáng cả."

Mọi người đều nghĩ tới ba đoạn tình mà Tôn Diễm từng trải qua. Một trong số đó còn bị Tôn Diễm gọi bảo vệ rượt theo tên đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ xấu xa suốt 3 con phố.

"Hử! Nếu chị đã lỡ nói rồi thì chị cũng nói luôn tiêu chuẩn của chị đi. Thật ra chị chẳng có yêu cầu gì lớn cả, dù sao chị đây vừa có tiền lại vừa có sắc. Thậm chí còn hơi cao ngạo nữa, chị hy vọng tìm được người nào đó hài hước, là người chị có thể dựa vào. Chứ không phải là kiểu người lúc xảy ra chuyện thì chạy mất dạng, trước mặt một đằng sau lưng một nẻo là được."

Mai Như Ngọc chen lời: "Thế còn ngoại hình thì thế nào hả chị? Chẳng lẽ chị không có chút yêu cầu gì về nhan sắc sao?"

Tôn Diễm trừng mắt liếc cậu: "Sao lại không yêu cầu nhan sắc chứ? Chị không cần quá đẹp trai nhưng ít ra trông cũng phải thuận mắt tẹo."

Lưu Hi mím môi cười: "Người đàn ông vừa hài hước lại vừa đáng tin cậy, là chỗ dựa vững chắc, thật sự khó tìm lắm đó. À nhưng mà em cảm thấy anh Như Ý với anh Tần Lãng rất phù hợp với yêu cầu của chị Diễm đó."

Tôn Diễm nheo mắt, xua tay nói: "Không được! Không được! Hai em trai nhỏ này một người quá đẹp một người quá cợt nhả, không phải khẩu vị của chị. Uhm ~ Nếu Âu Dương cường tráng hơn xíu, Tiểu Lãnh trưởng thành hơn chút, hài hước hơn chút thì chị đây cũng khá thích đấy."

Âu Dương Tấn lập tức nổi giận: "Sao mọi người cứ nói em yếu đuối thế hả?! Năm nào em kiểm tra sức khỏe kết quả cũng rất tốt đấy! Mọi người không thể so em với người tập tạ, biết bắn tên, biết võ đã thế lại còn là ảnh đế như anh Tịch được. Còn cái thằng nhóc mặt lạnh này, nhỏ tuổi như vậy đã học nhảy rồi, em cũng 27 tuổi rồi, sao so lại được chứ?"

Lãnh Túc húng hắng, nhỏ giọng chém cho hắn một nhát: "Nhưng anh Lãng và anh Như Ý còn có 4 múi."

Âu Dương Tấn quay đầu nhanh như sét đánh, làm hành động cắt cổ Lãnh Túc, cậu nhóc lập tức ngậm miệng.

Sau đó Âu Dương Tấn mới khịt mũi: "Nếu ái nấy đều nói tôi yếu đuối, đã thế tôi sẽ tìm một cô gái hoạt bát, đánh yêu, thích vận động. Hy vọng cô ấy có thể kéo tôi tập thể thao cùng, cũng mong là cô ấy thích nấu nướng. Đến khi ấy, hai bọn tôi có thể cùng nhau nghiên cứu, học tập. Lúc tôi không phải đi làm, chúng tôi có thể cùng nhau tập thể dục cùng nhau xem phim, cùng nhau xem TV, nấu cơm... Nghĩ thôi cũng thấy đó là một chuyện rất vui vẻ."

【 A a a! Âu Dương công tử chàng ơi, chàng nhìn em đi. Em biết chạy dài, bơi lội, còn tập gym nữa! Em còn là một chuyên gia dinh dưỡng đã có chứng chỉ. Em biết nấu ăn, biết tập thể dục. Đặc biệt phù hợp với yêu cầu của chàng nè! 】

【 Bà tém tém lại giùm cái! Nhưng mà nghe qua cũng thấy xứng ghê á. Khổ cái, tui cũng cảm thấy bản thân tui cũng xứng. Tui là huấn luyện viên thể hình, nhà tui mở một quán lẩu này. Tiếc cái giới tính không có xứng. 】

【??? Mẻ kia nói gì sắc tình dữ vậy?! Đàn ông với nhau không có kết quả đâu! 】

【 Xời! Vậy thì bà nói sai rồi. Trước khi gặp được bạn trai của mình, tiêu chuẩn kén vợ của tôi cũng gần giống Âu Dương Tấn. Cuối cùng vẫn chọn trúng phải một con sói đực khốn nạn đó thôi.】

【???? Ê ê ê! Ông kia! Sao tui cảm thấy giọng điệu của ông quen thế nhờ? 】

Âu Dương Tấn vừa nói xong, Phạm Tiểu Miêu lập tức tiếp lời: "Ha ha ha! Anh thiếu cái gì bù cái đó vô đúng không. Uhm ~ Em thì thích những người có tính cách sôi nổi, hài hước. Trông đẹp trai chút, còn phải là người có trách nhiệm nữa. Ấy! Hình như không khác gì với tiêu chuẩn của chị Diễm. Uhm ~ vậy thêm vài điều nữa, Em không thích kiểu người bảo thủ, không chịu thay đổi. Nếu hành động của anh ta không theo khuôn phép lẽ thường, thì em lại càng thích hơn."

Lưu Hi nghe vậy, nheo mắt lại: " Sao nghe giống Như Ý quá vậy. Chẳng lẽ em thích Như Ý hả?"

Phạm Tiểu Miêu cười nhạt đáp: "Chị Lưu Hi đừng có kiểu cứ hễ người ta nói xong lại ngồi suy đoán người đó là ai. Đây chỉ là tiêu chuẩn thôi mà, giống như anh Mã nói nãy đó, ai biết được sau này mình sẽ ở bên người như nào được chứ. Anh Như Ý ưu tú như vậy, có ai không thích. Em cũng rất thích nhưng em cũng biết tiêu chuẩn của anh ấy rất cao. Tuy nhiên, em cảm thấy nhỡ đâu mình đáp ứng được một hoặc hai yêu cầu thì sao."

Phạm Tiểu Miêu định hình bản thân theo phong cách đáng yêu, phóng khoáng, nên lúc nãy nói thích Mai Như Ngọc cũng không khiến mọi người cảm thấy khó chịu, ngược lại khiến mọi người cảm thấy cô nàng này có sao nói vậy. Dù sao đúng như lời cô bé này nói, có ai mà không hiểu tiêu chuẩn của Như Ý cao chứ.

"Haizz ~ Anh Như Ý với anh Tịch đều áp trục. Em phải đợi đến cuối mới nghe được tiêu chuẩn của hai vị ảnh đế này luôn. Vậy em trai nhỏ Lãnh Túc và anh Lãng nói trước đi. À, phải rồi! Linh Linh cô thích kiểu đàn ông như thế nào?"

(* Áp trục: ý là người sẽ nói ra tiêu chuẩn của mình cuối cùng)

Lãnh Túc nhìn thoáng qua Tần Lãng, sau đó nghĩ một lúc rồi nói: "Em cũng không biết mình thích kiểu người như nào nữa. Uhm.... Nhưng đừng gầy quá. Em thấy mặt tròn trông đẹp hơn. Khụ! Còn tính cách thì đến lúc ấy còn tùy nữa."

Tính cách của hắn hơi lạnh lùng, khả năng cao có rất nhiều cô gái không vừa ý hắn. Nói chung số phận bi thảm quá.

Mặc dù Tần Lãng không hài lòng chuyện mình không được áp trục, nhưng cuối cùng cũng vẫn mở miệng: "Lúc nãy đã nói trước năm 30 tuổi sẽ không dính vào chuyện yêu đương rồi, nhưng sau năm 30 tuổi.... Có thể tôi sẽ thích người ngoan ngoãn, biết nghe lời, không thích cà khịa người khác. Chậc! Tôi ghét nhất loại mồm miệng tía lia, người vui vẻ, hòa nhã vẫn tốt hơn."

【...... Lãng Hoa said: Có một câu nói không biết có nên nói hay không. 】

【 Ha ha ha! Tui nói hộ bà luôn! Một người mồm năm miệng mười như Tần Lãng sao lại có can đảm yêu cầu người khác không nhiều chuyện chứ?! Ha ha ha! Nói thiệt chứ tui lại mong ẻm tìm được một nửa kia lắm mồm lắm miệng ấy. Ha ha ha! Đến lúc đó hai người này cùng nhau nhiều chuyện. Hình ảnh đấy quá là đẹp luôn! 】

【 No no no! Nhìn Lãng Lãng là biết ẻm là một bé thụ lanh mồm rồi, vẫn nên cần một người bạn đời mạnh mẽ thì hơn á. Ha ha ha! Đến lúc đó chỉ cần mở miệng cà khịa thì... há há há! Tui không dám nghĩ nữa! Á á á! 】

Tần Lãng nói xong liền đến lượt Chu Linh Linh, Chu Linh Linh đối mặt với ánh mắt của mọi người, liếc nhìn sáu vị khách nam rồi nói: "Vậy thì... quyến rũ và có khí chất như ảnh đế Tư Không, đẹp trai hài hước như Như Ý, đáng tin cậy như anh Mã, trầm lặng như Lãnh Túc, dịu dàng biết nấu cơm như anh Âu Dương."

Tần Lãng: "......???" Còn tôi thì sao?!

Chu Linh Linh nhận thấy ánh mắt ra hiệu của Tần Lãng: "À... Thỉnh thoảng có thể ngốc nghếch giống anh Lãng vậy."

Tần Lãng: "...... Hứ! Có cô mới ngốc thì có!"

Mọi người đều không nhịn được cười, sau đó Tôn Diễm cốc đầu Chu Linh Linh: "E rằng với yêu cầu này của em thì chỉ có cả đời cô độc thôi! Nếu thực sự có người đàn ông như vậy thì các nữ sinh có mà tranh nhau sứt đầu mẻ trán lâu rồi."

Chu Linh Linh hất cằm: "Dù sao cũng chỉ là yêu cầu thôi mà. Có nói ra cũng đâu mất đi miếng thịt nào đâu."

Khu bình luận cũng cảm thán Chu Linh Linh đúng là người có suy nghĩ kỳ lạ, nhưng có rất nhiều cô gái bày tỏ mình cũng ôm mộng tưởng hão huyền đó. Dù sao mọi người đều rất vui vẻ.

Sau đó đến lượt hai người Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch.

Hai người áp trục cuối cùng, vừa có nhan sắc, tiền bạc lại vừa có địa vị nên yêu cầu bạn đời được khán giả quan tâm nhất. Mọi người đều muốn nghe xem rốt cục bọn họ muốn nửa kia của mình là dạng người như thế nào?

Trước khi nói, Mai Như Ngọc khẽ đằng hắng một tiếng, liếc nhìn Tư Không Tịch ngồi đó, câu đầu tiên khiến fan tuyệt vọng.

"Tôi cũng không có yêu cầu gì khó khăn, đầu tiên phải đẹp hơn tôi. Ít nhất phải đạt đến trình độ khiến tôi chảy máu mũi. Nếu không, tất cả các yêu cầu sau đó sẽ vô dụng."

【 A...... Quả nhiên! Tôi đi chết đây. Tôi biết ngay là Như Ý nhất định sẽ nói như vậy mà! Nhưng trên thế giới này làm gì có ai đẹp hơn ẻm! 】

【 Mé! Lần trước Như Ý chảy máu mũi trước mỹ nhân xinh đẹp hình như là ảnh hậu Mạc Lan thì phải? Nhưng ảnh hậu Mạc Lan có thể làm mẹ ẻm được rồi á!! 】

【 Quả nhiên... Như Ý muốn cả đời cô độc mà.... 】

【 Khụ! Thật ra thì...... Còn có khả năng khác nữa đó......】

Sau khi Mai Như Ngọc nói xong, Phạm Tiểu Miêu len lén thở dài trong lòng, quả nhiên là có yêu cầu "kinh khủng" về mặt mũi.

"Em biết rồi! Anh Như Ý muốn độc thân cả đời đúng không?! Cô gái phải đẹp hơn anh, còn phải khiến anh chảy máu mũi có khi giờ còn chưa sinh ra đời đâu ấy!"

"Thế còn ảnh đế Tư Không thì sao ạ? Yêu cầu của anh không đến mức quá đáng như vậy chứ?"

Tư Không Tịch nghe vậy khẽ cười, cất giọng nói đầy mê hoặc. Hắn nhìn Mai Như Ngọc, nói: "Yêu cầu của tôi cũng không quá đáng đâu."

"Ít nhất phải đẹp hơn tôi hoặc là phải khiến tôi vừa nhìn đã rung động, để lại ấn tượng ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ. Sau đó hy vọng người đó biết đánh đàn, hiểu âm nhạc. Bởi vì tôi rất yêu thích âm nhạc. Tốt nhất là người đó phải biết diễn xuất, hơn nữa kỹ thuật diễn phải tốt. Như vậy bọn tôi mới có đề tài chung."

"Nhưng quan trọng nhất là..."

Đôi mắt Lưu Hi mở to long lanh hỏi: "Là sao ạ?"

Tư Không Tịch liền mỉm cười lắc đầu: "Bí mật. Trước tiên cứ đáp ứng đủ 3 yêu cầu trên rồi hãy bàn đến yêu cầu cuối cùng đó."

Ai nấy đều tặc lưỡi một cái, sau đó công khai lên án yêu cầu của Tư Không Tịch còn nghiêm khắc hơn Mai Như Ngọc nhiều. Thảo nào đầu 3 rồi mà vẫn độc thân.

Tư Không Tịch thờ ơ nhún vai, rồi cong khóe mắt cười với Mai Như Ngọc khi cậu nhìn về phía hắn, đôi mắt đen như ngọc giống như một cơn lốc hút người.

Quan trọng nhất.... người đó phải tên là "Mai Như Ngọc".

- -------------------------------------------------

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ:3