Trò Chơi Thực Tế NP

Chương 1: Đây là thiên đường dành cho đàn ông và phụ nữ

Thời điểm Tô Hình tỉnh lại, phát hiện bản thân đang tựa vào tay vịn cầu thang, nhìn xuống bên dưới chỉ thấy âm u quỷ dị, bậc thang tầng tầng lớp lớp như vòng tròn xoắn ốc nối thẳng đến điểm tối đen.

Tô Hình híp mắt nhìn vẫn không nhìn rõ được gì cả.

“Đây là nơi nào, mình sao lại ở chỗ này?” Tô Hình xoa xoa thái dương, cô nhớ mang máng một giây trước còn ở nhà chuẩn bị ngủ, như thế nào chớp mắt lại hoàn toàn thay đổi.

Theo quán tính, cô bước xuống cầu thang, muốn nhìn xem đây rốt cuộc là nơi nào.

Tô Hình đi xuống từng tầng từng tầng một, càng đi trong lòng lại càng bất an, hơn mười phút trôi qua, cô giống như lại về tới điểm xuất phát, bởi vì cô thấy được dưới chân có một tờ giấy bị vứt bỏ, đây rõ ràng là tờ giấy cô nhìn thấy lúc vừa xuất hiện, như thế nào lại nhìn thấy tại đây?

Nhặt lên tờ giấy bị vò nhăn nhúm, Tô Hình xem kỹ, vết mực trên giấy là dùng bút dạ đen viết lên con số xiêu vẹo – “3”

3? Có ý nghĩa gì? Trò chơi con số sao?

Tô Hình nhìn khắp xung quanh, phát hiện chỗ gấp khúc cầu thang có một cánh cửa, hẳn là cửa thoát hiểm, cô lập tức kéo cánh cửa ra, đập vào mắt chính là hai cái thang máy, trừ cái này ra còn lại chỉ là một mảnh tiêu điều.

Đúng vậy, tiêu điều, hoàn toàn thô sơ.

Tô Hình nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm đèn thang máy, nó đang không ngừng hướng lên trên, con số từ 13 nhảy tới 18… Cô không chút nghĩ ngợi, lập tức ấn xuống.

Không biết qua bao lâu, cô rốt cuộc nghe được một tiếng đinh, một bên thang máy chậm rãi mở ra, nhưng mà khi nhìn đến tình huống bên trong thang máy, cô liền ngây ra như phỗng.

Trong thang máy có hai nam một nữ, trong đó một người đàn ông dáng người mập mạp, gương mặt dữ tợn đang vùi ở cổ người phụ nữ liếʍ gặm, bên dưới một cây côn ŧᏂịŧ màu đen thô ngắn dồn dập thọc vào rút ra trong tiểu huyệt đầy vệt nước, mà người phụ nữ đang bị thao vươn thẳng cổ, đùi trắng nõn treo ở trên eo hắn, hai tay nhỏ ôm lấy bả vai hắn, kêu lên từng tiếng dâʍ đãиɠ.

“A, thật là lợi hại, anh đâm đến thật nhanh thật thoải mái a, lại sâu một chút, tiểu huyệt muốn bị cắm ——”

“Kỹ nữ, xem tôi đâm nát tiểu huyệt cô!”

Nói xong, tên đàn ông hung hăng đong đưa cái mông, côn ŧᏂịŧ thô đen hoàn toàn đi vào, cắm đến tiếng nước nhóp nhép không ngừng.

Tô Hình mặt xấu hổ đến đỏ bừng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết có nên bước nào thang máy hay không.

“Còn không bước vào, cửa thang máy sắp đóng.”

Một giọng nam thanh lãnh đâm vào tai.

Tô Hình nhìn về phía người đàn ông còn lại, anh lười biếng dựa vào vách thang máy, đôi tay khoanh vòng ở trước ngực, một gương mặt nho nhã tuấn tú hơi hơi ngẩng lên một góc 45 độ, cánh môi nhạt màu nhẹ cong lên một độ cong đẹp mắt.

Anh nhìn cô, đồng tử đen không có một tia tìиɧ ɖu͙©.

“Còn lại năm giây, còn không bước vào thang máy sẽ đóng lại.”

“Năm”

“Bốn”

“Tam”

“Nhị”

“Một”

Một giây vừa kết thúc, cửa thang máy đinh một tiếng chậm rãi đóng lại, Tô Hình vào một giây cuối cùng liền bước nhanh bước vào thang máy, cô không dám đánh cuộc, trong hoàn cảnh lạ lẫm này, nếu thật sự đợi không được chuyến thang máy tiếp theo, hậu quả không dám tưởng tượng.

Trong không gian chật hẹp, bên cạnh lại là một nam một nữ còn đắm chìm trong cực lạc ái tình, Tô Hình cúi đầu, mặt đỏ như sắp nhỏ ra máu.

“Việc này thật ra cũng không có gì, về sau cô sẽ quen.”

Giọng nói đàn ông thanh lãnh dễ nghe lại vang lên ở bên ta, Tô Hình đột nhiên lui về phía sau một bước, từ khi nào bọn họ đứng gần như vậy.

“Cô quá khẩn trương, cô phải học được cách thả lỏng thân thể.”

Người đàn ông vươn tay, nâng cằm cô, một gương mặt đẹp đột nhiên phóng đại trước mặt cô, Tô Hình rất muốn lui về phía sau, nhưng phía sau là cửa thang máy đóng chặt, cô đã không còn đường lui.

“Xin hỏi, đây là chỗ nào?” Hơi thở đàn ông nồng đậm tràn vào xoang mũi, hai cánh tay nhỏ của Tô Hình chống trước ngực hắn, cố gắng đem khoảng cách hai người đẩy ra xa.

Anh cười khẽ vài tiếng, tựa như vì hành động của cô mà cảm thấy buồn cười.

“Nơi này, là tiểu thế giới.”

“Tiểu thế giới?” Tô Hình nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.

Người đàn ông gật gật đầu, một bàn tay to từ cằm chậm rãi lướt đến cổ cô, Tô Hình hơi ngứa run run người, vừa định cự tuyệt hành động của anh ta, lại bị lời nói kế tiếp của anh kế tiếp làm cả kinh rớt đầu lưỡi.

“Nơi này là thiên đường của đàn ông và phụ nữ, cũng là địa ngục. Cô cần tiếp nhận từng đợt thi đấu truyền hình trực tiếp, chỉ có vượt qua, cô mới có cơ hội sống sót. Đương nhiên, nếu cô bất hạnh thất bại…” Anh tiến đến Tô Hình bên tai, hơi thở ấm áp phà vào vành tai khiến cô rùng mình.

“Thất bại sẽ chết sao?” Tư thế ái muội làm toàn thân Tô Hình bắt đầu nóng lên, hơn nữa cặp nam nữ bên cạnh đang nhiệt tình diễn đông cung sống, cô cảm giác được rõ ràng giữa hai chân đang từ từ ẩm ướt dần.

Làm một người trưởng thành, cô không phải không có nhu cầu, chỉ là ở phương diện này vô cùng khắc chế, ba cô là luật sư, mẹ là giáo viên, từ nhỏ cô được dạy dỗ nghiêm khắc, dẫn đến việc ở phương diện tìиɧ ɖu͙© cô không hề tùy tiện.

Đầu ngón tay linh hoạt hướng cổ áo cô, ngựa quen đường cũ cởi bỏ cúc áo, tiện thể trả lời: “Không chỉ là chết đơn giản như vậy, còn trở thành thức ăn cho nhóm súc vật.”

“Súc vật? Tôi không hiểu ý của anh.” Tô Hình nhìn về phía anh, đôi mắt kia giống như những vì sao đêm chiếu rọi bóng dáng cô, vóc người nho nhỏ, vẻ mặt như muốn kháng cự lại vừa như nghênh đón.