Phá Thiên Tà Tôn

Chương 5: Tuyệt mỹ Đoan Mộc, Ngoan độc Phong Hoàng

Hoàng cung Nam Diện nguy nga hùng vĩ đứng sừng sững yên tĩnh ở hoàng thành, binh lính tuần tra người mặc áo giáp, uy vũ bất phàm, sâu trong chỗ cung đình tuyên minh ngọn đèn dầu lập loè, binh lính cao lớn tám thước cầm trong tay bảo kiếm, hoặc thân mang trường cung, như điêu tượng điêu khắc, mắt nhìn thẳng bảo hộ ở ngoài cửa.

"Phụ hoàng, có khi nào chúng ta đã đoán nhầm? Chiến Vương phủ đến nay không có động tĩnh, phủ Thừa tướng cũng gió êm sóng lặng, nghe nói không lâu trước đây Phong Hình Thiên còn vào tân phòng, người nói hắn có thể đang tương kế tựu kế, lợi dụng Tà Vô Nhai mượn sức Tà tướng?"

Ngự thư phòng được viên dạ minh châu chiếu sáng như ban ngày, nam tử mặc áo gấm màu lam, đầu đội kim quan, diện mạo tuấn mỹ cao lớn nhưng vẻ mặt lại nôn nóng, trên ghế chủ vị, hoàng đế Tử Lăng hoàng triều Phong Hoàng uy nghiêm ngồi ở mặt trên, phía dưới bên phải là một nam tử bạch y kỳ ảo mà linh hoạt đang ngồi.

"Câm miệng, ngươi nhẫn nại cho trẫm, hấp tấp như vậy, tương lai thống ngự thiên hạ như thế nào?"

Phong Hoàng hơn bốn mươi nhưng vẫn được bảo dưỡng đến cực hảo, nên cả người thoạt nhìn bất quá chỉ mới ba mươi tuổi, vẫn tuấn mỹ bất phàm như cũ, chỉ là không biết vì cái gì, giữa hai hang lông mày lại lộ ra chút mỏi mệt cùng không kiên nhẫn, hai mắt trừng lớn rõ ràng đang tức giận.

"Nhi thần... vâng, phụ hoàng!"

Biết bản thân lại chọc giận phụ thân, Thái Tử Phong Hành Dục không cam lòng cúi đầu, đáy mắt thu liễm toàn bộ hung ác vào trong, đôi tay rũ lại nắm thành quyền, không chỉnh chết Phong Hình Thiên, hắn tuyệt không bỏ qua!

"Hoàng Thượng bớt giận, Thái Tử còn nhỏ tuổi, Hoàng Thượng cũng mới vừa lên ngôi mới được một năm, còn rất nhiều thời gian chậm rãi dạy dỗ Thái Tử, hà tất nhất thời nóng nảy?"

Một nam tử kỳ ảo linh hoạt ngồi ngay ngắn bên cạnh chậm rì rì buông chén trà, đúng lúc bồi vào với bọn họ một câu, nói vài câu đơn giản, nhìn như bình thường, kỳ thật như hòn đá ném vào hai con chim, chẳng những trấn an Phong Hoàng, cũng thuận tiện bán một cái nhân tình cho Thái Tử.

"Ai... Ly Nhi, vẫn là ngươi đủ trầm ổn, nếu Dục Nhi có được một nửa bản lĩnh của ngươi trẫm thật thỏa mãn."

Phong Hoàng hung hăng trừng mắt Thái Tử Phong Hành Dục một cái, thời điểm chuyển hướng qua Đoan Mộc Ly, mặt mày muốn bao nhiêu hiền lành cùng hòa ái liền có bấy nhiêu.

"Hoàng Thượng quá khen, bất quá sự tình không liên quan mình thôi, nếu ta thượng vào vị trí Thái Tử, chỉ sợ một nửa của hắn đều không bằng."

Đoan Mộc Ly khách khí chắp tay, vừa không cố ý lấy lòng, cũng tuyệt không đắc tội, không hơn không kém cùng Phong Hình Thiên có khuôn mặt tuyệt sắc trước sau đều mang theo nụ cười đạm nhiên.

"Ngươi a, cái gì cũng tốt, chính là quá khiêm tốn, Ly Nhi, sự việc của Hình Thiên ngươi thấy thế nào?"

Phong Hoàng chính là thích tính tình này của hắn, nhờ vậy cũng phi thường tín nhiệm hắn, đề tài vừa chuyển, lại chuyển tới sự vụ chính, hắn cũng đang rối rắm sự tình của Phong Hình Thiên, nguyên bản cho rằng lấy lấy tính cách ngạo khí của Phong Hình Thiên, hẳn sẽ không có khả năng tiếp thu cuộc hôn nhân này mới đúng, thời điểm nhìn thấy hạ nhân ôm gà trống cùng Tà Vô Nhai bái thiên địa hắn còn âm thầm cao hứng một phen, hắn cứ nghĩ miễn cưỡng cưới Tà Vô Nhai, vào lúc tiến vào động phòng phát hiện giới tính thật của tên đấy hẳn sẽ lập tức từ hôn mới đúng, lại không nghĩ ra... Hiện hắn cũng có chút không chắc Phong Hình Thiên rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

"Thứ ta nói thẳng, Hoàng Thượng, ta tự nhận cả đời này xem qua rất nhiều người, đối với nhân tính cũng hiểu biết rất thấu triệt, nhưng Chiến Vương lại là nam nhân duy nhất ta nhìn không thấu, trên người hắn giống như tùy thời tùy chỗ đều bao phủ một tầng sương, lần hôn lễ này cũng vậy, thánh chỉ là ta tự mình truyền đạt, thẳng đến khi hắn nghênh thú Tà Vô Nhai, ta cũng không nhìn ra được hắn rốt cuộc có ý gì."

Đoan Mộc Ly nói thực nhẹ nhàng, nhưng Phong Hoàng cùng Thái Tử đều biết, trong lòng hẳn so với bọn họ càng thêm trầm trọng, đối với thiên hạ đệ nhất thông minh mà hắn nói tới, vô pháp thấy rõ cách làm của đối phương, suy đoán bước hành động tiếp theo của đối phương, này tuyệt đối là đả kích trí mạng.

"Vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Cũng không thể trơ mắt nhìn hắn mượn sức Tà tướng đi?"

Thật lâu sau, Thái Tử Phong Hành Dục thật cẩn thận hỏi, Phong Hình Thiên chính là cái gai trong mắt hắn, tên đó một ngày không chết, hắn liền một ngày không ngủ ngon được.

"Câm miệng, Tà tướng là Tử Lăng Quốc Thừa tướng ta tín nhiệm, không phải Thừa tướng Chiến Vương phủ, Thái Tử ngươi nhớ kỹ điểm này cho trẫm, đêm đã khuya, ngươi lui ra đi."

Thấy hắn khăng khăng đề cập đến Tà tướng, Phong Hoàng khó chịu đuổi hắn lui xuống, nếu không phải dưới gối hắn có hai nhi tử Phong Hình Thiên, Phong Hành Dục, lấy tính cách ngu xuẩn của Phong Hành Dục, hắn đã sớm huỷ bỏ người.

"Phụ hoàng..."

"Lui ra!"

Phong Hành Dục không phục, lại bị Phong Hoàng lần thứ hai quát lớn, không thể không chắp tay hành lễ rời đi minh tuyên điện, trong lòng đối với Phong Hình Thiên phần căm hận lại gia tăng ba phần, nếu như không phải hắn, phụ hoàng sao lại đỗi đãi hắn như thế?

"Ly Nhi, ngươi cảm thấy Dục Nhi có thể thay trẫm trăm năm sau trị vì Tử Lăng Quốc không?"

Nhìn theo Thái Tử sau khi rời đi, Phong Hoàng mệt mỏi tang thương hỏi, ông trời đối hắn thật bất công, cho hắn thân phận địa vị chí cao vô thượng, lại chỉ cho hắn hai nhi tử, cố tình một đứa là yêu nghiệt chuyển thế, một đứa lại là đồ ngu, việc này làm cho hắn lấy đâu ra mặt mũi mà đối mặt với liệt tổ liệt tông trăm năm sau?

"Hoàng Thượng nếu muốn nghe lời nói thật, thì ta e Thái Tử trời sinh tư chất kém cỏi, thiên phú tu hành không cao, về sau khó có thể chủ trì đại cuộc, ngược lại là Chiến Vương, khôn khéo cơ trí, tính toán không sai sót, chiến công lại hiển hách, thậm chí đến triều thần bá tánh đều ủng hộ..."

"Đừng nói nữa, ngươi cũng lui ra đi."

Ngày thường Phong Hoàng thích nhất Đoan Mộc Ly nói ra những lời thật, nhưng lúc này hắn lại không muốn cho hắn nói tiếp nữa, một tay chống vào long ỷ tay vịn chống đầu, không kiên nhẫn vẫy lui hắn, mấy năm nay trong triều cơ hồ không ngừng có tấu chương phế Thái Tử lập Chiến Vương, hắn đã nghe đến phiền chán, trong long hắn so với ai khác đều rõ ràng, Phong Hình Thiên so với Phong Hành Dục tuyệt đối càng thích hợp thống lĩnh quốc gia, nhưng...

"Ly cáo lui!"

Nhàn nhạt quét mắt liếc hắn một cái, Đoan Mộc Ly phiêu phiêu đứng lên hành lễ, dứt khoát xoay người, ở một góc khuất nào đó đáy mắt hiện lên trào phúng lướt qua mà người khác không hề phát hiện, tốc độ cực nhanh, giây tiếp theo liền khôi phục bộ dáng nhất quán nho nhã mờ ảo.

Thẳng đến khi tất cả đều rời đi, Phong Hoàng chậm rãi ngồi thẳng thân thể, giữa mày không chút nào hiện ra mệt mỏi cùng không kiên nhẫn vừa nãy, một đôi đồng tử thâm thúy đen nhánh tản ra lệ khí nồng đậm, đôi tay nắm chặt tay vịn long ỷ, môi mỏng mím thành một cái thẳng tắp.

"Lăng phi, hiện tại ngươi vừa lòng đi? Con của ngươi đã không còn là đứa bé yếu ớt kia nữa, sự tồn tại của hắn đủ để điên đảo toàn bộ Tử Lăng vương triều, chỉ cần hắn nguyện ý, tùy thời đều có thể phát động binh biến, lấy trẫm làm mục tiêu! Trẫm tuyệt đối sẽ không cho hắn như ý, một ngày nào đó, trẫm phải tự tay gϊếŧ hắn!"

Lời thề âm ngoan chậm rãi quanh quẩn ở trong ngự thư phòng trống trải, thái giám cung nữ hầu hạ một bên sợ đến rụt rụt bả vai, yên lặng cúi đầu, Hoàng Thượng che dấu đôi mắt hắc ám, khôi phục lại như cũ.

"Người tới, sáng sớm ngày mai đi Chiến Vương phủ truyền lời, truyền Chiến Vương mang Vương phi đến hoàng cung thỉnh an Thái hậu!"

"Vâng!"

Nửa ngày sau, Phong Hoàng đứng lên đi hướng nội viện, thái giám tổng quản dẫn theo nhóm tiểu thái giám cung kính đi theo, Phong Hoàng trên không trung truyền đến khẩu dụ. Ba năm chưa từng truyền khẩu dụ triệu Chiến Vương vào cung mặc kệ chuyện này quỷ dị đến đếu, cũng không có bất luận kẻ nào dám nghi ngờ, tự cổ chí kim, phụ tử hoàng đế tuyệt tình không phải việc thái giám bọn họ có thể tùy tiện nghi ngờ, thương thay, chỉ tiếc Chiến Vương, chỉ sợ lại phải chịu khổ.

..........