Editor: Cung Quảng Hằng
Vương Nhị Ny nhìn Thái Liên Hoa từ xa đang ghen ghét nhìn mình chăm chú, vốn có vài phần đồng tình nay tan thành mây khói, chỉ còn lại tức giận không hiểu được, Tống Nhị Lang là phu quân quang minh chính đại của nàng, Thái Liên Hoa lại một bộ dạng thương tâm giống như nam nhân của mình nɠɵạı ŧìиɦ, rốt cuộc đây là ý gì chứ?
Vương Nhị Ny nhất quyết, ngoài miệng càng mềm mại nói: "Ưm, có thể là đêm qua bị cảm lạnh, Nhị Lang ca ca, huynh ôm vào nhà đi, muốn nằm một lát"
" nhưng..." Tống Nhị Lang gãi đầu, có chút ngượng ngùng ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Ở đây còn có những người khác a, nương tử, ngoan... sau này Nhị Lang ca ca ngày ngày ôm nàng được không?"
Vương Nhị Ny chớp chớp mắt, làm bộ tức giận giẫm giẫm chân, nũng nịu nói: " muốn Nhị Lang ca ca ôm! Mặc kệ! Mặc kệ!"
Tống Nhị Lang thấy bộ dạng làm nũng của Vương Nhị Ny thật đáng yêu, trong lòng yêu thương vô cùng, lo lắng cứ như vậy thân thể của nàng càng không thoải mái, lúc này bất đắc dĩ nói: "Nương tử, đều chiều nàng, đừng tức giận, hửm"
Lúc này Vương Nhị Ny mới lộ ra nụ cười xán lạn, vươn tay muốn hắn ôm, hiện tại nàng không cần quay đầu có thể đoán được bộ dạng Thái Liên Hoa cắn đến mẻ răng.
Dáng người Tống Nhị Lang cao lớn, ôm Vương Nhị Ny giống như ôm đứa trẻ, đi mấy bước liền đến trước cửa, thấy Thái Liên Hoa một bộ dạng ủy khuất đứng ở dưới mái hiên, trong mắt hàm chứa hơi nước, động lòng người nhìn chăm chú vào mình, thở dài một hơi nói: "Liên tỷ tỷ, tỷ vẫn nên trở vào về phòng đi, ... Đại ca đã nói như vậy, cũng là không còn cách khác, nhưng tỷ yên tâm, nhất định là sẽ cố gắng chiếu cố..."
"Nhị Lang ca ca, đầu đau..." Vương Nhị Ny dùng mặt cọ cọ l*иg ngực dày rộng của Tống Nhị Lang. Tống Nhị Lang nghe xong trong lòng cả kinh, làm sao còn nhớ rõ đang nói gì với Thái Liên Hoa, vội ôm người vọt vào trong phòng: "Đại ca, huynh lại xem xem, nương tử nói đau đầu a"
Mấy huynh đệ Tống gia đều nâng niu Vương Nhị Ny trong lòng bàn tay, sợ nàng bị ủy khuất, Tống Đại Lang càng chạy nhanh đến, hắn đang ở trong phòng nhắm mắt dưỡng thần, nghe Tống Nhị Lang nói vội mở to mắt ngồi dậy.
hắn sờ sờ cái trán của Vương Nhị Ny, thấy cũng không nóng lên, lúc này mới yên tâm nói: "Cũng may không phát sốt, nương tử, nàng không thoải mái thế nào?"
Vương Nhị Ny nháy mắt ám chỉ với Tống Đại Lang, cũng nói với Tống Nhị Lang: "Nhị Lang ca ca, muốn huynh ôm ... khó chịu, nhanh vào trên giường một chút"
Tống Nhị Lang làm sao chịu được Vương Nhị Ny quấn quýt si mê như vậy, nàng luôn luôn thích kề cận với Tống Đại Lang, lúc này trong lòng ngọt ngào, cười hề hề đáp: "Được, lập tức ôm nàng, nàng mau nói với đại ca, chỗ nào không khỏe"
Vương Nhị Ny rúc vào l*иg ngực rắn chắc của Tống Nhị Lang, có thế này mới cảm thấy tâm tình buồn bực vừa rồi có chút thoải mái, nàng nhắm mắt lại nói: "Chắc là tối hôm qua không có ngủ đủ, sáng lại dậy quá sớm, Nhị Lang ca ca, ngủ với một hồi đi"
Tống Nhị Lang trong lòng có ôn hương nhuyễn ngọc, làm sao mà buông được, vừa rồi mẹ con Thái Liên Hoa còn đang nhìn, lúc này chỉ còn người trong nhà, tất nhiên là thả lỏng thân thể, hưởng thụ cảm giác nương tử khó có khi ỷ lại, ngốc ngốc cười nói: "Ừm, Nhị Lang ca ca ôm nàng, nương tử, nàng ngủ đi"
" thấy... Nương tử chắc là nhiễm phong hàn, phỏng chừng phải uống chút thuốc". Tống Đại Lang bất thình lình nói.
Vương Nhị Ny nghĩ đến mùi thuốc bắc vừa đắng vừa đen kia, bị dọa đến mở mắt: "Đại Lang ca ca, không muốn uống thuốc"
Tống Đại Lang thấy ánh mắt Vương Nhị Ny mở to, bộ dạng vạn phần kinh ngạc giống như con thỏ nhỏ, càng cảm thấy đáng yêu đến cực điểm, nhưng trên mặt cũng không động thanh sắc nói: "Thuốc đắng dã tật, nương tử, nàng chịu đựng chút đi"
"Đại Lang ca ca, không muốn uống". Vương Nhị Ny làm nũng hô.
Tống Đại Lang thấy Vương Nhị Ny mất hứng bĩu môi, trong mắt mang theo sợ hãi, rốt cục nhịn không được phụt cười một tiếng: "Được rồi, được rồi... thấy cũng không cần uống thuốc, ra ngoài thu dọn, Nhị Lang, đệ trông chừng nương tử"
Vương Nhị Ny nghe thấy tiếng cười của Tống Đại Lang, mới biết vừa rồi là hắn trêu cợt mình giả bệnh, trong lòng hầm hừ, lại không thể không phản bác, chỉ càng thêm ôm sát Tống Nhị Lang, thả lỏng thân mình... Hôm nay nàng thật sự có chút mệt, lập tức liền tiến vào mộng đẹp.
Hôm sau, Tống Nhị Lang tìm La đại đầu hỏi việc thuê nhà, La đại đầu là chủ nhà của những căn nhà gần đấy, bởi vì từ nhỏ đầu đã to, nên bị người gọi là La đại đầu, hắn cả ngày cũng không làm gì, chỉ trông vào tiền thuê nhà để sống qua ngày, hắn nghe thấy có người muốn thuê nhà, tất nhiên vui vẻ, nhanh chóng định giá.
Thái Liên Hoa tuy rằng không đồng ý, nhưng cũng biết hiện thời chỉ có thể đi trước rồi lại nói, lúc này mới lưu luyến không rời mang theo Triệu Hương Tú chuyển đến cách vách.
Một chuỗi sự việc lung tung này xem như tạm thời hạ màn, nhưng việc này đối với Vương Nhị Ny mà nói tựa hồ mang đến ý nghĩa khác, lần đầu tiên nàng cảm thấy một loại uy hϊếp đến từ bên ngoài, trước kia nàng đều yên tâm thoải mái tiếp nhận việc huynh đệ Tống gia nhất định sẽ luôn luôn sống cùng mình, cho dù là Tống Ngũ Lang nhỏ nhất... nàng cũng có thể để hắn tìm kiếm nương tử ở gần đây, ít nhất còn có thể gặp nhau.
nhưng nếu nữ tử giống như Thái Liên Hoa a... Nghĩ đến đây, Vương Nhị Ny không khỏi lo lắng Tống Tam Lang và Tống Tứ Lang ở ngoài, nhớ đến nụ hôn trước khi ly biệt mang theo tất cả tình yêu, tựa hồ còn đang hiển hiện, nhưng người thì đã không còn ở bên cạnh, bọn họ có phải cũng sẽ bị dụ hoặc, cũng sẽ yêu thương nữ nhân khác hay không?
Tống Tam Lang cùng Tống Tứ Lang dung mạo không tệ, người đều lanh lợi, nếu tìm kiếm một người... Vương Nhị Ny từ Thái Liên Hoa liên tưởng đến Tống Nhị Lang, cuối cùng lại nghĩ đến Tống Tam Lang cùng Tống Tứ Lang... Thật sự là phiền não quá đi!.
"Nương tử, nàng cau mày, đang nghĩ cái gì?" Tống Nhị Lang vừa mới tiến trong viện liền nhìn thấy Vương Nhị Ny chống má, một bộ dạng cau mày, có chút lo lắng hỏi.
"Nhị Lang ca ca, huynh đã về? Đại Lang ca ca đâu?" Vương Nhị Ny đứng lên nhìn sau lưng Tống Nhị Lang. Tống Nhị Lang yêu thương vuốt tóc Vương Nhị Ny nói: "Đại ca nói có việc tối nay mới về, cơm chiều bảo hai chún cùng nhau ăn, lại nói, cũng thật lâu rồi chưa có nấu cơm ... Nương tử, nàng muốn ăn cái gì?"
"Đậu hủ phù dung!" Vương Nhị Ny thích ăn món đậu hủ phù dung Tống Nhị Lang làm nhất, cái gọi là đậu hủ phù dung kỳ thật chính là trứng gà xào đậu hủ.
"Ha ha, được, nương tử, nàng ngồi chơi một lát, lập tức sẽ làm xong". Tống Nhị Lang sủng nịch cười, chà chà mu bàn tay liền chuẩn bị đi phòng bếp nấu cơm. Vương Nhị Ny vội đứng lên: "Nhị Lang ca ca, giúp huynh"
Được, nhưng mà nàng ngồi ở bên nói chuyện với là được rồi, để tự làm". Tống Nhị Lang nắm tay nhỏ bé của Vương Nhị Ny, nhỏ giọng nói.
" không sao, muốn cùng nhau làm, Nhị Lang ca ca có phải ghét bỏ chỉ biết ăn thôi không?" Vương Nhị Ny biết rõ Tống Nhị Lang thương mình, nhưng nàng muốn càn quấy một chút, đại khái việc này là căn bệnh chung của con gái khi yêu đi.
" không có... Nương tử, sợ nàng mệt". Tống Nhị Lang chân tay luống cuống, vội vàng giải thích nói. Hai người vừa nói chuyện vừa vào phòng bếp, Tống Nhị Lang rửa tay, quen thuộc bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.
Vương Nhị Ny nhìn dáng người Tống Nhị Lang giống như một con gấu, khoác cái tạp dề màu xanh đen, chiếm trọn phòng bếp, hắn ở trước bếp nhanh nhẹn bận rộn, cũng không bởi vì dáng người cao lớn mà có cảm giác ngu ngốc... Đây là cảnh tượng trước kia nàng thường xuyên nhìn thấy, giờ khắc này lại bởi vì có tâm tình khác mà trong lòng nàng có chút ê ẩm, khó thở, còn có ngọt ngào không hiểu.
Tống Nhị Lang đang tập trung tinh thần đánh trứng, bỗng nhiên cảm giác sau lưng bị người khác ôm lấy, thân thể mềm mại kia dán vào sau lưng hắn, bởi vì cao thấp nên đầu nàng chỉ có thể chạm đến dưới cánh tay hắn... nhưng vẫn khiến người tim đập thình thịch như cũ: "Sao vậy? Có phải có tâm sự hay không, vừa rồi nhìn thấy bộ dạng nàng có chút phiền muộn"
" không có!"
"Vậy thì thế nào..." Tống Nhị Lang đánh trứng xong, muốn xoay người qua, lại bị Vương Nhị Ny gắt gao ôm lấy.
" không được xoay qua, muốn ôm Nhị Lang ca ca như vậy"
"Nương tử, nàng nhất định có chuyện gì rồi, đừng sợ, nói với Nhị Lang ca ca, Nhị Lang ca ca giải quyết không được, còn có đại ca a..." Tống Nhị Lang có chút sốt ruột, muốn mạnh mẽ xoay qua nhìn sắc mặt của Vương Nhị Ny, lại lo lắng sẽ làm nàng bị thương, đành phải cố nén tâm tình sốt ruột hỏi.
" chỉ muốn hỏi một chút"
"Cái gì?"
"..."
"Nương tử, nàng nói mau đi, làm sốt ruột muốn chết"
"Nhị Lang ca ca, huynh sẽ luôn ở chung với như vậy sao?" Vương Nhị Ny rốt cuộc đem lời nói ra, gương mặt nàng dán vào tấm lưng dày rộng của Tống Nhị Lang, giống như con mèo nhỏ nhẹ nhàng cọ cọ.
"Chỉ có việc này?" Tống Nhị Lang không dám tin hỏi.
"Ừm, chỉ có việc này"
"Nha đầu ngốc, để xoay qua". Tống Nhị Lang thở dài nhẹ nhõm một hơi, ôn nhu nói.
" không!"
Tống Nhị Lang bất đắc dĩ cười: "Thật sự là nghịch ngợm, tất nhiên luôn luôn ở cùng với nàng, không chỉ , còn có đại ca, Tam Lang cùng Tứ Lang, Ngũ Lang, chúng là người một nhà a, người một nhà tất nhiên đều phải ở cùng nhau"
"Bất kể gặp phải việc gì?"
"Đúng, bất kể gặp phải việc gì". Tống Nhị Lang thấy Vương Nhị Ny có chút thả lỏng, vội nhân cơ hội vòng qua.
Vương Nhị Ny ngẩng đầu, nhìn trong mắt Tống Nhị Lang mang theo chút lo lắng, kiễng mũi chân thẳng tắp hôn lên, nhưng mà vóc dáng hai người khác biệt thật sự quá lớn... Tống Nhị Lang cao chừng hai thước, nhón nửa ngày cũng chỉ hôn đến cằm hắn, rốt cuộc dưới cái cúi đầu giúp đỡ của đối phương. Tống Nhị Lang thấy Vương Nhị Ny đỏ mặt quẫn bách, cảm thấy đáng yêu vô cùng, nhịn không được khẽ cười một tiếng, vươn tay nắm thắt lưng nàng nhấc lên, mãi đến khi trán đối trán, ánh mắt nhìn lẫn nhau, mới hỏi: "Bây giờ thì được rồi, nương tử, còn muốn làm gì?"
------------------------
Lời của tác giả: Các vị cô nương à, thật sự không có ngược a... Khụ khụ, Tiểu Bích phát hiện mỗi lần còn chưa có viết đến chữ "ngược", đã bị mọi người bóp chết trong trứng nước rồi a. Lệ rơi... Tiểu Bích rất muốn viết truyện ngược... T^T