Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Mà Phá Đảo Showbiz

Chương 23

EDIT: HẠ

Ngay cả chính chủ là Thẩm Kiêu còn chẳng nói gì, cậu ta xông ra trước chẳng khác nào đang tự gây chuyện, hơn nữa tiết mục còn chưa phát sóng mà cậu ta đã đi gây sự với fans nhà khác, hơn nữa còn là fans của người vừa bị loại, nếu người đại diện của cậu ta biết được, cậu ta chắc chắn sẽ bị mắng chết.

Thẩm Kiêu quay đầu trêu cậu ta: “Tức thành con cá nóc, tiếc là chưa có gai.”

Đồ Dương tức đến biến thành một quả bóng tròn, không thèm để ý tới cậu nữa.

Thẩm Kiêu vẫn cười hì hì vô tâm không phổi, ba người khác trong nhóm chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cũng không hé răng, người chưa thuộc lời thì tiếp tục học bài hát, người chưa thuộc vũ đạo thì ngồi trên ghế lắc tới lắc lui, toàn bộ phòng phát sóng giống như một bệnh viện tâm thần.

Hôm nay Lang Lâm đến rất sớm, nhưng anh không đến phòng phát sóng, mà là ở trong phòng cắt nối biên tập xem màn hình theo dõi, trên màn hình là hình ảnh Thẩm Kiêu và Đồ Dương đang cười đùa với nhau, đuôi lông mày không ngừng giật nhẹ một cách khó phát hiện.

Nếu Thẩm Kiêu ở chỗ này, cậu chắc chắn sẽ nhận ra đây là biểu hiện lúc Lang Lâm đang lo lắng.

Nhưng mấy người trong nhóm cắt nối biên tập cũng không quen thân với Lang Lâm, bọn họ nơm nớp lo sợ chờ anh chỉ đạo công việc, kết quả chờ mãi chờ mãi, cuối cùng chỉ thấy người điều phối đi đến thúc giục.

“Thầy Lang, sắp bắt đầu quay rồi.”

Gọi đến lần thứ hai, Lang Lâm mới như bừng tỉnh, anh khẽ “Ừ” một tiếng rồi rời khỏi phòng cắt nối biên tập.

Các tuyển thủ lần lượt có mặt đầy đủ, buổi ghi hình nhanh chóng bắt đầu, sau khi ánh đèn sân khấu được bật sáng, Lang Lâm cùng hai MC khác đã đi lên sân khấu.

Nam MC có mối quan hệ khá thân thiết với các tuyển thủ lập tức hỏi: “Có hồi hộp không?”

Các tuyển thủ đồng thanh hô to: “Có ạ!”

“Hồi hộp thì cũng không có cách nào, tôi cũng không thể biến ra thêm 24 tiếng đồng hồ nữa cho các bạn.” Nam MC bất đắc dĩ nhún vai, bên dưới lập tức vang lên một trận la ó, thế nhưng mấy lời nói này lại có thể xoa dịu tâm trạng căng thẳng của rất nhiều người.

Sau màn chào hỏi ngắn ngủi, buổi kiểm tra chính thức bắt đầu.

Khác với phong cách kiệm lời của ngày thường, lần này Lang Lâm chủ động đảm nhận việc công bố bài hát chuẩn bị kiểm tra: “Nhóm đầu tiên lên sân khấu, sẽ biểu diễn một bài hát tiếng Anh.”

Màn ảnh lia qua các tuyển thủ, những nhóm chọn bài hát tiếng Anh lập tức cảm thấy căng thẳng.

Lang Lâm nhìn về phía Thẩm Kiêu, thấy đuôi lông mày cậu không nhịn được mà khẽ giật, anh hơi cong môi cười, tiếp tục nói: “Là ca khúc của một nam ca sĩ.”

Những nhóm chọn bài của ca sĩ nữ lập tức nhẹ nhàng thở ra, lông mày Thẩm Kiêu lại nhíu chặt, bài hát nhóm cậu lựa chọn là bài hát của một nam ca sĩ.

Lang Lâm cố ý ngừng lại một lúc lâu, mãi đến khi Thẩm Kiêu không chịu nổi liếc mắt nhìn anh một cái, anh mới vừa lòng lên tiếng, công bố tên ca khúc sắp trình diễn: “Là Cuckoo của Adam Lambert.”

“A a a a!”

Nhóm bị gọi tên lập tức hô to, bày ra dáng vẻ giống như bọn họ chưa chuẩn bị kỹ.

Thẩm Kiêu nhẹ nhàng thở ra, không phải nhóm của bọn họ.

Tuy sớm muộn gì cũng phải đến lượt, nhưng nhóm biểu diễn sau bao giờ cũng có ít nhiều lợi thế về mặt tâm lý và thời gian chuẩn bị.

Lúc này Đồ Dương cũng đã hết giận, bị không khí tại hiện trường ảnh hưởng mà hơi căng thẳng, cậu ta đi đến bên cạnh Thẩm Kiêu, nhỏ giọng nói: “Anh, anh nói xem nhóm của chúng ta sẽ là nhóm lên sân khấu thứ mấy?”

Thẩm Kiêu cố ý không thèm để ý đáp: “Tôi biết thế nào được?”

Đồ Dương thò đầu lại gần, nói: “Anh tính thử xem… nhìn tướng mặt của tôi này, bấm ngón tay đoán ra cũng được mà.”

Ba người còn lại trong nhóm nghe vậy cũng không nhịn được quay sang nhìn bọn họ, tất cả đều mang vẻ mặt khó hiểu.

Lúc này Lang Lâm cũng nhìn về phía bọn họ, không hiểu sao Thẩm Kiêu lại cảm thấy chột dạ, cậu đẩy đầu Đồ Dương ra, tùy tiện nói: “Cậu trang điểm rồi, tôi nhìn không rõ tướng mặt.”

“…” Đồ Dương không biết xem tướng còn có quy định này, cậu ta ngây người một lúc rồi nói: “Hả? Vậy anh thì sao? Sáng nay anh có xem tướng mặt cho chính mình không?”

Thẩm Kiêu cố ý không nhìn về phía Lang Lâm, cậu đáp: “Thầy thuốc không xem bệnh cho chính mình, tự xem tướng cho mình thì sẽ không chuẩn.”

Vai Đồ Dương lập tức rũ xuống.

Sớm biết như vậy thì cậu ta đã hỏi từ sớm rồi.

Thẩm Kiêu thấy vẻ mặt của cậu ta liền không nhịn được cười: “Thế này đi, cậu viết một chữ, tôi sẽ xem cho cậu.”

Cậu không chỉ biết mỗi xem tướng, một thầy bói chính thống phải học được rất nhiều thứ.

Đồ Dương suy nghĩ một lát rồi viết một chữ “Dã” lên lòng bàn tay cậu.

Thẩm Kiêu nói: “Chữ Dã cậu viết có nét ngang rất thẳng, bên trái là hai chữ thập, dưới là một chữ nhất, tức là hai mươi mốt. Một nhóm có năm người, vậy chúng ta ở nhóm thứ năm.”

Đồ Dương đếm thử đầu ngón tay, nội dung của tập đầu tiên là kiểm tra chia lớp, nội dung đầu tập hai chắc sẽ là vào ký túc xá và quá trình luyện tập trong một tuần vừa qua, đến giữa tập mới bắt đầu kiểm tra, trong đó còn phải xen lẫn cả phân đoạn các thí sinh chuẩn bị trước khi thi đấu… Tính ra, nhóm kiểm tra thứ năm vừa lúc có thể xuất hiện ở cuối tập hai.

Cậu ta lập tức vui vẻ hẳn lên: “Mở màn và kết màn đều là phần được người xem chú ý nhất, vị trí này rất đẹp!”

Tổ viên Cao Phi Dương vừa đổi chỗ với cậu ta lại chẳng mấy tin tưởng, hắn khịt mũi coi thường: “Cậu tin thật đấy à? Cậu ta rõ ràng đang đùa cậu! Thời xưa, Tạ Thạch còn nói phía trên chữ “Dã” là chữ “Tạp”, theo chữ cổ, “Tạp” tượng trưng cho số ba mươi, phía dưới là chữ nhất, ghép lại chính là ba mươi mốt, sao cậu ta không nói chúng ta là nhóm kiểm tra thứ bảy?”

Ngày thường Thẩm Kiêu tương đối phật hệ, nhưng gặp phải người nghi ngờ chuyên môn của chính mình, cậu chắc chắn sẽ không buông tha, cậu bình tĩnh liếc hắn một cái, nói: “Cậu đã biết đến chuyện Tạ Thạch đoán chữ, thì cũng nên biết cùng một chữ “Vấn”, vua viết và đạo sĩ viết sẽ cho ra hai kết quả khác nhau. Cậu lấy chữ của một người phụ nữ có thai thời cổ đại ra để so sánh với nét chữ của một thanh niên độc thân thời hiện đại, cậu không cảm thấy mình nông cạn hả?”

Cao Phi Dương đúng là chỉ tình cờ xem được một đoạn giai thoại như vậy, nghe Thẩm Kiêu nói khác với những gì mình biết, hắn chỉ muốn nói ra để khoe mẽ mà thôi, nào ngờ đoán chữ còn liên quan đến nhiều yếu tố khác.

Nghe Thẩm Kiêu nói như vậy, sắc mặt hắn lúc xanh lúc đỏ, lại không chịu thừa nhận kiến thức của mình nông cạn, hắn cứng cổ cãi lại: “Tôi lại cảm thấy cậu mới là người đang ngụy biện thì có!”

Thẩm Kiêu cười nhạt: “Sao? Nếu chúng ta thật sự là nhóm thứ năm lên sân khấu, cậu có thể bỏ thi chắc?”

“Cậu!”

Thấy hai người bắt đầu có dấu hiệu căng thẳng, Đồ Dương nhanh chóng đứng ra giảng hòa, quay sang Cao Phi Dương nói: “Nhóm đầu sắp thi rồi, hai chúng ta đổi chỗ lại đi.”

Cao Phi Dương hừ một tiếng, đổi lại vị trí như ban đầu.

Đồ Dương ngồi lại bên cạnh Thẩm Kiêu, nhỏ giọng thì thầm: “Anh, anh đừng tức giận, tôi tin anh mà!”

Thẩm Kiêu cười rộ lên, xoa đầu cậu ta một cái, “Ngoan!”

Lúc này, nhóm đầu tiên đã bắt đầu di chuyển đến phòng chờ để chuẩn bị thi đấu, ba MC cùng với ban giám khảo thì di chuyển đến ngồi chung với những thí sinh còn lại, Lang Lâm quan sát toàn bộ màn tương tác giữa hai người Thẩm Kiêu, đuôi lông mày khẽ giật một cái.

Nữ MC nói mấy lời khích lệ theo đúng kịch bản, thấy Lang Lâm vẫn không có phản ứng, cô liền hỏi: “Thầy Lang sao thế?”

Lang Lâm thu hồi tầm mắt, mặt mày bình thản đáp: “… Không có gì.”